Chương
Trong nháy mắt Trung Huy cảm thấy như là mình bị cô ấy trêu đùa, anh ấy cũng không biết là nên giận bản thân, hay là giận Lâm Đỗ Nhã nữa.
Cuối cùng cũng chỉ là đứng xa xa nhìn cô gái kia một cái, rồi lại xoay người rời đi.
Sau khi Trung Huy rời đi, Lâm Đỗ Nhã đột nhiên giật mình một cái, sau đó lập tức nhìn về phía của người đàn ông kia, hình như là cô ấy nhìn thấy bóng lưng của anh ấy rời đi.
Lâm Đỗ Nhã có chút gấp gáp, nàng chống tay lên quầy bar để đứng lên, vừa định muốn đuổi theo, thì cổ tay lại bị người khác nắm lấy.
Cô ấy bị ngăn cản bước chân, nhíu mày có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại muốn mắng chửi người.
“Em gái, đi nhanh như vậy sao? Không định ở lại đây chơi đùa một một chút nữa hả?”
Kẻ đang nói chuyện là một người đàn ông đầu trọc có dáng người cao lớn, trên lỗ tai còn đeo đinh tán, dáng vẻ của một tên côn đồ lưu manh, không chỉ có như thế, mấy người đàn ông đứng bên cạnh anh ta, thoạt nhìn dáng vẻ đều không phải là hạng người đứng đắn gì cả.
Lúc bọn họ nói ra lời này, tầm mắt lại đặt lên trên người Lâm Đỗ Nhã, vô cùng trắng trợn, khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu, lại cảm thấy rất ghê tởm.
Đặc biệt là tay của người đàn ông này còn đang nắm lấy cổ tay của cô ấy.
Lâm Đỗ Nhã trực tiếp rút tay của mình lại, nhíu mày nhìn mấy người đàn ông này, nói: “Đừng có động vào tôi…”
Vừa nói xong, cô ấy lập tức muốn tiếp tục rời đi, ai ngờ cơ thể của cô ấy lại đột nhiên lơ lửng giữa không trung.
Người đàn ông mới vừa rồi còn lôi kéo tay của cô ấy, bây giờ lại vác cô ấy lên trên vai, sau đó sải bước đi ra ngoài.
“Anh làm gì đó! Anh buông tôi ra!”
Cơn say rượu của Lâm Đỗ Nhã cũng lập tức tỉnh táo lại không ít, cô ấy dùng sức giãy giụa, muốn thoát khỏi người đàn ông này, nhưng mà lại không có cách nào.
Vì vậy cô ấy lập tức hét lên ở trong cổ họng, muốn để cho người chung quanh giúp mình.
Nhưng mà ở đây là quán bar, ai ai cũng đều đang mơ mơ màng màng, hơn nữa âm thanh còn rất ầm ĩ, muốn tìm được một người còn tỉnh táo tới cứu mình là điều không thể nào.
Hơn nữa cái tên đàn ông đầu trọc kia còn có mấy thằng em đi cùng, vây chung quanh anh ta thành một vòng, bọn họ cũng đang hét lên, tóm lại là âm thanh của bọn họ rất nhanh đã át đi tiếng của Lâm Đỗ Nhã.
Cô ấy cứ như vậy mà bị vác ra khỏi quán bar.
Người đàn ông đầu trọc kia chọn đi vào một con đường có ít người đi, một đám đàn ông cộng thêm cả Lâm Đỗ Nhã.
Vào lúc này cảm giác say của cô gái cũng biến mất gần hết.
Trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng sợ hãi, đợi lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, đương nhiên là cô áy biết.
Cô ấy nhìn, chỗ này là khu vực đang được phá bỏ và di dời đi nới khác, trên căn bản là không có người nào ở đây, có thì cũng chỉ là mấy quán cơm nhỏ, nhưng ở bên trong rất vắng vẻ bóng người.
Lâm Đỗ Nhã hiểu, vào lúc này muốn dựa vào việc gọi người tới xin giúp đỡ, quả thật là chuyện không thể thực hiện được.
Cho nên cô ấy cũng không có phí sức lực vào việc đó nữa, hơn nữa mới vừa rồi hét to nên cổ họng có chút khàn, bây giờ cổ họng trở nên khô khốc lại thấy rất đau.