Chương
Nguyễn Khánh Linh chật vật đứng dậy, vừa định đẩy cửa ra, chợt nghe thấy một tiếng ‘cạch’, bên ngoài cửa đã bị khóa.
Làm thế nào bây giờ? Cô bị người ta gài bẫy nhốt vào phòng đông lạnh …
Hơi lạnh thấu xương lập tức xuyên thấu qua quần áo của cô, len lỏi vào da thịt, thậm chí theo làn da của cô đi vào, từng chút một đâm thẳng vào xương.
Hà Thanh trở lại phòng khách, trên mặt cô ta mang theo nụ cười xấu xa, lộ ra vài phần độc ác cùng hả hê.
Ngay sau đó, cô ta bước nhanh vào phòng của Nguyễn Khánh Linh.
Khi Phạm Nhật Minh trở lại phòng, anh phát hiện đèn trong phòng cô đã tắt, chăn bông ở một bên giường phồng lên, cô gái dường như đã ngủ.
Anh lặng lẽ cười, không bật đèn, chỉ lặng lẽ đi về phía giường.
Đầu người phụ nữ vùi trong chăn bông, mái tóc dài che gần hết má, như thể cô đang ngủ.
Phạm Nhật Minh nhẹ nhàng xốc ổ chăn bước vào, anh đang định vòng tay ôm cô gái vào lòng thì đột nhiên cô chủ động dựa vào người anh, chiếc váy ngủ màu trắng vẫn còn có mùi thơm quen thuộc.
Đó là loại nước hoa mà lúc trước anh đã mua cho cô.
Lông mày Phạm Nhật Minh khẽ nhúc nhích, khóe miệng có chút cứng lại.
Lúc này, người phụ nữ nằm bên cạnh anh lại cử động.
Cô ta áp chặt vào cơ thể Phạm Nhật Minh, đường cong lồi lõm trên cơ thể cô ta áp vào người đàn ông, không chỉ vậy, ban đầu tay cô ta đặt trên cánh tay của người đàn ông, dần dần trượt xuống dưới.
Ngay sau đó, bàn tay của người phụ nữ chạm vào lưng quần của anh.
Cô ta vừa định rút dây lưng ra thì bất ngờ bị đẩy ngã, không những thế, bởi vì người phụ nữ kia không chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa thành giường lại hơi cao cho nên cô ta ngã ra khỏi giường, lưng đập mạnh vào giường, ngã thẳng xuống đất. Cô ta đau đớn kêu lên.
Khi người phụ nữ hét lên, ngay lập tức đèn trong phòng bật sáng.
Khuôn mặt của Hà Thanh méo xệch vì đau đớn, dưới ánh sáng trực tiếp của ngọn đèn, trông càng trở nên tái nhợt và nhếch nhác hơn.
Cô ta nhìn thấy khuôn mặt u ám của người đàn ông, trái tim cô ta chợt chùng xuống, một cảm giác lo lắng bất an mạnh mẽ lập tức xẹt qua trong lòng cô ta.
Cô ta vừa mở miệng, lại chật vật đứng lên, muốn giải thích với Phạm Nhật Minh.
Tuy nhiên, trước khi cô ta có thể đứng dậy hoàn toàn, người đàn ông đã dùng một chân dẫm lên ngón tay cô ta, trong chốc lát cơn đau từ năm ngón tay truyền đến tim sau đó lập tức lan ra khắp lòng bàn tay.
“Tê, đau quá!”
Hà Thanh đau đớn thở ra, nhưng vẻ mặt của người đàn ông này hoàn toàn không có chút biểu hiện gì, hơn nữa dáng vẻ mặt hung ác cùng thù địch càng lúc càng đậm.
“Cô ấy ở đâu?”
Lúc này đối với Phạm Nhật Minh, đây là dáng vẻ mà Hà Thanh chưa từng gặp qua hay tiếp xúc.
Cô ta chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, cả người cô ta bất giác run lên, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông này.
Mặc dù anh không nói một lời đe dọa nào, nhưng nó lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương.