Hai người đang đánh nhau, tâm trạng của Lê Hoàng Việt rất kích động.
Rõ ràng Lê Hoàng Việt không nắm chắc cơ hội dành phần thắng, khả năng né đòn và tấn công của Tống Quốc Minh so với lần trước đã chuẩn xác hơn rất nhiều,sau hơn hai mươi phút đấu đá, cơ thể hai người khắp nơi đều là vết thương.
Trên mặt Tống Quốc Minh từng giọt mồ hôi tí tách rơi xuống, ngồi xuống đằng trước lan can, cười nói: “sao … haha… tôi nói sai rồi sao? Tôi cứ thích nói đấy!”
Cả người Lê Hoàng Việt đứng thẳng trên đất, tóc anh bị gió thổi làm cho rối tung lên, đôi mắt chôn vùi dưới hàng mi, chỉ cảm thấy lúc này hơi thở của anh âm u bất định.
“Anh vừa nãy suýt chút nữa đã bị tôi lừa rồi sao? Cứ tưởng anh thật sự đã yêu Trần Khả Ngân rồi.Chỉ đáng tiếc tôi quá hiểu anh,bản chất của một thương nhân! Lê Hoàng Việt, anh rất thông minh tự tin.
Nếu anh biểu diễn và giải thích theo đúng kịch bản, không còn cách nào thỏa mãn hết miệng đời, bọn họ vẫn sẽ cho rằng hai người đang diễn kịch, cho nên anh mới lựa chọn cách giải quyết tận gốc, sống vui một đời.
Anh vẽ lên tình yêu chân thành với Khả Như, Trần Khả Như bị anh làm cho cảm động đến bật khóc, nhìn càng thật hơn, càng làm người khác tin tưởng!
“Lê Hoàng Việt, anh thật sự là một thiên tài!”
Trong miệng Tống Quốc Minh đầy ắp những lời khen ngợi, nụ cười trên mặt lại rất u ám, đem theo ý nghĩ đầy sự châm biếm!
“Tống Quốc Minh, anh tưởng anh là cái thứ gì?”
Lê Hoàng Việt tốc độ nhanh như bay nắm lấy cổ áo anh ta, mạnh mẽ đẩy Tống Quốc Minh vào lan can,cả đầu Tống Quốc Minh lật ra ngoài, ánh mắt lại như đang khiêu khích nhìn về anh, không có một tia sợ hãi, nhún nhường nào.
Coi thường.
Giữa bọn họ là một loại sức mạnh đối kháng, càng là sự coi thường lẫn nhau.
“Anh chột dạ rồi, Lê Hoàng Vũ? Người trên thương trường giống như anh, tất cả mọi thứ, đều xuất phát từ chính bản thân của anh, ở đây chỉ có hai chúng ta, lẽ nào anh còn không dám thừa nhận sao? Hay là, anh, Lê Hoàng Việt vốn là người giả dối đến tận cùng, thích lừa gạt phụ nữ, lợi dụng phụ nữ nhưng không có gan thừa nhận sao?”
Tống Quốc Minh dù đang gặp bất lợi, nhưng trong miệng vẫn không khách khí, hùng hổ khiêu chiến như cũ.
Anh ta thật sự không sợ chết sao?
tầng nhà,chỉ cần ngã xuống, thịt nát xương tan!
Dần dần, cơ thể Trần Khả Như phát hiện bản thân có thể cử động được rồi, nhưng cô không đứng dậy ngay, cô lặng lẽ, nằm ngửa ra, nhìn khoảng trời trong veo.
Cô sao lại nhỏ bé, yếu ớt như vậy?
Rõ ràng biết rằng đây là cái bẫy của Tống Quốc Minh, lời lẽ khiêu khích và phân tích ác ý của Tống Quốc Minh, chính là muốn chia rẽ tình cảm của cô và Lê Hoàng Việt.
Anh ta cố ý để cô nghe được, cảm nhận được.
Bây giờ cách tốt nhất là cô leo từ đất lên, sau đó ngăn cản Lê Hoàng Việt.
Ngộ nhỡ Lê Hoàng Việt mất trí, giết người thì phải làm sao? Ngộ nhỡ lời nói tiếng theo của anh, không muốn để cô nghe, sẽ làm tổn thương cô, thì phải làm sao?
Nhưng mà, muộn rồi.
Lê Hoàng Việt nhất định là bị chọc tức rồi, đó là một loại vô cùng tự phụ bắt nguồn từ tính cách của anh,Tống Quốc Minh trong mắt anh, không khác gì một thằng hề, anh hoàn toàn có thể không kiêng nể gì nghiền nát anh ta.
“Cho dù anh đoán đúng rồi, thì có làm sao?”
Anh nói từng từ từng từ một, cả khuôn mặt tuấn tú, toát ra một luồng khí lạnh,trong đáy mắt hiện lên một tia hung ác Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng CICK QUẢNG CÁO này nhé!Rất đáng ghét.
Tống Quốc Minh cười, tiếng cười của anh ta rất lớn,oai phong hùng hổ, hoà lẫn vào bầu trời, càng ngày càng lớn, nghe sởn tóc gáy.
Trong lòng Trần Khả Như từng trận rùng mình ớn ảnh kéo đến không thể nói thành lời, cả người cô dần ấm lên, co quắp đứng dậy, hay tay nắm chặt đầu gối.
Vừa nãy có bao nhiêu ngọt ngào cảm động, cô bây giờ đau khổ gấp bấy nhiêu lần.
Đó là một cảm giác mỉa mai,châm chọc giấc mơ tươi đẹp bị vỡ vụn.
Cô hận sự ngu ngốc và ngây thơ của bản thân, còn Tống Quốc Minh không có thủ đoạn gì, anh ta chỉ là dùng cách đổ máu, để cô tận mắt nhìn ra chân tướng!
Lê Hoàng Việt, tại sao lần nào,khi anh đem cho tôi tình yêu và sự ấm áp, rồi lại âm thầm huỷ hoại nó?
Trần Khả Như ôm chặt cơ thể lạnh giá,đôi mắt khép hờ,có một sự do dự yếu ớt.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua thêm mấy phút.
Cuối cùng, Tống Quốc Minh cười chảy cả nước mắt, bụng và cổ hình như đều bị chuột rút.
Hành động của anh ta lúc này trong mắt Lê Hoàng Việt,chính là một kẻ điên.
“Tống Quốc Minh, tôi cảnh cáo anh, người phụ nữ của Lê Hoàng Việt tôi, không ai có thể dễ dàng đụng vào được đâu! Anh tốt nhất nên sớm thu lại chút mánh khóe của mình đi.
Nếu không--”Lê Hoàng Việt đấm nhiều phát thật mạnh lên mặt anh ta, lạnh lùng uy hiếp.
Lại qua một hồi lâu, khuôn mặt trắng nõn của Tống Quốc Minh một chốc đã sưng vù cả lên.
“Nếu không anh sẽ làm gì? Giết tôi sao? Anh sẽ không làm đâu.”Tống Quốc Minh gàn tay Lê Hoàng Việt đang kìm chế ở trên người anh ta, chậm dãi đắc ý nói:"Quan hệ giữa tôi và chị Phương Liên rất tốt,hơn nữa tôi nói cho cô ấy biết, chúng ta ở cùng nhau vô cùng vui vẻ, anh mà làm tổn thương đến tôi,cô ấy sẽ đau lòng đấy...!"
Sắc mặt của Lê Hoàng Việt trong phút chốc trở nên chầm mặc,hơi thở toát ra sự giận dữ, nhưng cũng rất lạnh lùng phủ nhận:"Anh cảm thấy tôi sẽ để ý đến người phụ nữ ấy à? Ngu xuẩn, đúng là trò cười!"
Vẻ mặt anh bất định khó đoán, ánh mắt lạnh lùng khiếp người khác khiếp sợ.
Nhất thời đến Tống Quốc Minh cũng không thể nhìn ra được, anh ta chế diễu:"Tôi suýt nữa quên mất,anh là người đàn ông tự kỷ không yêu ai nổi trên thế giới này,sao có thể yêu được một người phụ nữ.
Chị Phương Liên trong lòng anh chỉ là một mối tình đầu đặc biệt mà thôi"
"Câm mồm!"
Ánh mắt sắc nhọn của anh như một con dao lao tới.
"Vậy Trần Khả Như đây? Anh còn muốn lợi dụng cô ta đến khi nào? Bây giờ đang nâng cô ấy lên trời cao rồi, sau này thì sao? cô ấy sẽ phải ngã xuống một cách đau đớn thấu đến tận xương...tôi biết,tôi yêu cô ấy,tôi không nỡ để cô ấy đau lòng như vậy.
Chi bằng,hai người ly hôn đi, dù sao Lê Hoàng Việt anh cũng không thiếu phụ nữ!"
"Tống Quốc Minh, lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, người phụ nữ của tôi,kể cả khi tôi không cần nữa,cũng sẽ không tuỳ ý cho bất kỳ người đàn ông nào!"
Lê Hoàng Vũ lại một lần nữa sốc cổ Tống Quốc Minh lên,hung hãn đẩy đến bên lan can rỉ sét đẩy ngã, Tống Quốc Minh bị ngã liên tục kêu rên, đau đớn không thôi.
Dù là như thế, gương mặt trắng nõn của anh ta vẫn giữ nụ cười cũ, miệng dính đầy máu, trong mắt đầy vẻ đắc ý.
Thế giới của biến thái, người thường làm sao có thể hiểu được?
Hắn phủi phủi bụi trên người, quay người lại,gương mặt sắc bén:"Tống Quốc Minh,rất nhanh, anh cùng công ty túi da của anh sẽ phải hoàn toàn cút khỏi thành phố Đà Nẵng!"
Lời nói mang khẩu khí vừa thăm dò vừa chắc chắn.Hình bóng của Lê Hoàng Việt biến mất trong không trung.
Tống Quốc Minh cau mày lạnh lùng, giương giọng phản bác:"Lê Hoàng Việt, chúng ta giương mắt chờ xem!"
Trong mắt anh ta đằng đằng sát khí.
Quay đầu lại, Tống Quốc Minh hưng phấn định đến xem phản ứng của Trần Khả Như.
Tuy rằng anh ta không nỡ nhìn cô đau lòng,nhưng không bằng được mục tiêu trước mắt của anh ta là vạch mặt Lê Hoàng Việt, càng đến gần cảm xúc càng dâng trào.
Lần này, Trần Khả Như có lẽ đã hết hi vọng rồi.
Hắn phát hiện, sai rồi.
Trần Khả Như chậm rãi đi tới,cơ thể yếu ớt ôm trọn trong chiếc áo khoác ngoài màu be, lẻ loi lẻ bóng làm người nhớ thương.
Gương mặt tinh tế xinh đẹp, mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng vô cùng.
Tống Quốc Minh trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, vươn tay ra, giống như phải chạm được tới cô.
Trần Khả Như theo bản năng tránh né, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Tống Quốc Minh rất không thoải mái, phẫn nộ địa thu tay lại: "Trần Khả Như, tôi đã sớm nói chị,tôi là giúp chị,tôi cũng đã sớm nói với chị, trên thế giới này, chỉ có tôi là người yêu nhất chị nhất.
Phan Huỳnh Đông, Đặng Việt Luân, Lê Hoàng Việt,......, bọn họ đều không xứng với chị, bọn họ căn bản không yêu chị!"
Anh ta toàn thân kích động, căn bản không thể tự mình khống chế, "Nhất là Lê Hoàng Việt, hắn chính là một tên khốn nạn nguỵ quân tử từ đầu đến cuối!"
"Giúp tôi?"
Trần Khả Như nhếch miệng, không chút lưu tình nói: "Mặc dù bọn họ cũng không yêu tôi, mặc dù Lê Hoàng Việt một mực lợi dụng tôi, thì tính đã sao? Có liên quan gì đến Tống Quốc Minh anh? "
"Trần Khả Như, tại sao lại ngu muội như vậy?"
Tống Quốc Minh vừa ảo não vừa bất lực, "Rốt cuộc chị là vì ai, chị phải chịu đựng những tổn thương này, ở trước mặt Lê Hoàng Việt cắn răng cam chịu."
Anh ta lập tức nắm lấy kích động lay lay bả vai gầy yếu của Trần Khả Như, vẻ mặt chấp niệm: "Trần Khả Như, chị hãy tỉnh táo một chút, nhanh chóng rời xa Lê Hoàng Việt đi,ly hôn với hắn, chẳng lẽ chị còn đợi cho tới khi bản thân không còn giá trị lợi dụng, rồi bị hắn vứt bỏ hay sao?"
Thẳng thắn nói,lời nói của Tống Quốc Minh,cô không phải không bị lay chuyển chút gì.
Thậm chí có một khoảnh khắc, anh ta nhìn thấy sự đấu tranh và do dự trong mắt cô.
Nhưng đó cũng chỉ là trong một khoảnh khắc, Trần Khả Như nở một nụ cười kỳ lạ,vẻ mặt bình tĩnh, sự bình tĩnh làm người khác phải khiếp sợ.
Tống Quốc Minh lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên khó thể tưởng tượng nổi.
Cô nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Tống Quốc Minh, thật xin lỗi, tâm sức của anh, uổng phí rồi.
Tôi yêu Lê Hoàng Việt như vậy, yêu đến không còn tự tôn, không có mặt mũi, bất luận anh ấy đối xử với tôi như thế nào,tôi đều sẽ không rời khỏi anh ấy."
Sắc mặt Tống Quốc Minh tán loạn,sợ hãi, cả người bỗng cứng đờ.
Trần Khả Như từ giữa hai cánh tay hắn, dễ dàng thoát ra ngoài.
Hắn không động đậy, chỉ là gương mặt âm trầm,kìm nén lửa giận hỏi: "Chị nói thật sao?"
Cô yêu Lê Hoàng Việt, đạt tới mức độ này rồi!
"Tống Quốc Minh, tương lai tôi có thê thảm như thế nào, đó là ta chuyện của tôi.
Sau này, xin anh đừng chạy đến trước mặt tôi nữa, làm tôi ghê tởm!"
Trần Khả Như nói xong, cảm thấy tràn đầy niềm vui.
Chị nghĩ muốn, chị điên rồi!
Tống Quốc Minh tính cách cực đoan như vậy, làm sao có thể dễ dàng khoan nhượng, cô khiến anh ta đau khổ, phát điên.
Anh ta tưởng rằng cô sẽ cảm kích mình sao?
Chân tướng đối với một người phụ nữ mới đạt được hạnh phúc mà nói, quả thực là sự đả kích mang tính chất huỷ diệt.
Quả nhiên, vài phút sau, phía sau vang lên tiếng kêu điên cuồng của Tống Quốc Minh.
"Vì sao?"
"Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?"
"Trần Khả Như, chị sẽ phải hối hận!"
"......"
Trần Khả Như khuôn mặt lạnh lùng, vờ như không nghe thấy, hai tay đút vào trong túi của chiếc áo khoác, nhẹ nhàng bước đi.
Cô từ cửa thoát hiểm chạy một mạch dùng hết tất cả sức lực để chạy trốn, đến khi kiệt sức, cô đi đến thang máy của một tầng nào đó, dựa lưng vào vách tường lạnh như băng, thở hổn hển.
Hình như chỉ có mệt mỏi, kiệt sức, mới có thể giúp cô quên hết mọi thứ.
Thật lâu sau.
Sự im lặng của xung quanh làm trong lòng cô cũng dần im lặng theo.
Cô làm như chưa có chuyện gì xảy ra,rút điện thoại ra,xem có mấy cuộc gọi nhỡ.
Một nửa là của Vũ Tuyết Trang, một nửa là của Lê Hoàng Việt.
Cô gọi lại cho Vũ Tuyết Trang, tỏ ra bản thân vẫn ổn, lúc nãy chỉ là cô đang đùa, đối phương bán tín bán nghi, nhưng không truy hỏi nữa..