"Được rồi, Chị Khả Như, chị đợi em, em đến ngay."
Vũ Tuyết Trang lo lắng nói, nghiêm mặt ngắt điện thoại,trên đường nhìn thấy y tá Ngô Thanh Trúc, nhanh chóng nói: " Thanh Trúc, Thanh Trúc, giúp tôi xin giám đốc nghỉ nửa ngày.
Tôi đang có việc gấp, đi trước nhé.":
"Oh……"
Ngô Thanh Trúc ngẩn ra, hôm nay là ngày gì vậy, bác sĩ Như nghỉ phép không ở đây, bác sĩ Trang cũng xin nghỉ, bầu không khí trong cả khoa đều không ổn.
Ngước nhìn bầu trời, những đám mây xám xịt đằng xa, lại là một ngày thứ Hai ảm đạm.
Vũ Tuyết Trang không có thời gian để cưỡi lừa của mình, vì vậy cô ấy đã bắt một chiếc taxi và nói địa chỉ cho tài xế.
Ngồi ở băng ghế sau Vũ Tuyết Trang nhíu mày thật chặt, Trần Khả Như thật tốt, đến chào hỏi cũng không chào một cái, liền chơi mất tích với cô ấy,tí nữa gặp lại cô, phải ngồi lại cho cô một bài học nhớ đời.
Có chuyện gì có thể ngồi xuống nói cho đàng hoàng không được sao, một lời cũng không nói liền chạy biến đi mất...!Sau này còn có thể vui vẻ nói chuyện đùa nghịch với nhau không?
Đúng rồi, chuyện này tổng giám đốc Lê có biết không?
Vũ Tuyết Trang lộ ra vẻ khó xử.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy bấm gọi người được lưu là "Trợ lý nhỏ", “Này, tôi là Vũ Tuyết Trang, đồng nghiệp vợ tổng giám đốc của anh...”
“Là cô, tìm tôi có chuyện gì?” Giọng điệu bên kia có vẻ hơi kinh ngạc, sau đó trở nên bình tĩnh, có chút xúc động.
"Tôi có trăm ngàn việc gấp muốn hỏi anh.
Vợ tổng giám đốc của anh bỏ nhà đi, không, là đi nghỉ dài hạn.Chuyện này Lê Hoàng Việt có biết chuyện này không?" Vũ Tuyết Trang nóng lòng nổi giận, không có tâm trạng tán gẫu hay cãi nhau với anh ta.
"Cô nói gì?"
Lê Chí Cường đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong vô thức cao giọng nói.
"Cho nên, anh không biết?"
Vũ Tuyết Trang trong lòng lạnh lẽo một hồi, cô nghiêm nghị nói: "Anh hỏi cho rõ xem tên xấu xa Lê Hoàng Việt nhà anh,rốt cuộc đã làm ra chuyện gì trái với lương tâm.
Nếu anh ta còn để tâm đến Trần Khả Như, bảo anh ta mau chóng đến nhà ga Đà Nẵng!"
Cô tức giận cúp điện thoại, đầu bên kia Lê Chí Cường vô duyên vô cớ xanh mặt lại, em gái thực tập này rõ ràng là giận cá chém thớt! Anh ấy thật sự rất là oan uổng!
Tính khí của cô nàng này, lúc tức giận y như một con hổ cái, có khi chẳng có thằng đàn ông nào chịu cho nổi.
Vũ Tuyết Trang nghĩ thầm, thượng bất chính,hạ tắc loạn, cô không mắng sai một chút nào cả, chủ tớ hai người này vốn là cùng một ruột với nhau, cá mè một lứa!
Lê Chí Cường bất lực lắc đầu, đẩy gọng kính trên sống mũi, bước nhanh hơn về phía trước, vừa bước đến phòng của tổng giám đốc, cách một lớp cửa thông gió,liền nhìn thấy Trần Phương Liên đang ở bên.
Tổng giám đốc Lê bị công việc cuốn lấy,Trần Phương Liên đứng sang một bên, ánh mắt dịu dàng, chăm chú đầy yêu thương.
Khung cảnh này trông rất hài hoà xứng đôi.
Trần Phương Liên rõ ràng là rất xinh đẹp tính cách cũng rất tốt,nhưng tại sao anh ta lại cảm thấy không có thiện cảm tốt với cô ta, dù sao anh ra cũng đã thừa nhận tán thành thân phận phu nhân tổng giám đốc của Trần Khả Ngân, khó có thể tiếp nhận người khác.
Đặc biệt là loại thấy người ta hạnh phúc thì nhanh chóng quay lại dính mãi không rời đòi làm tiểu tam này, trong sự phẫn nộ, càng thêm sự khó hiểu.
Rõ ràng biết rằng người phụ nữ này quỷ kế đa đoan giả nhân giả nghĩa chẳng có lòng tốt gì đâu,nhưng tại sao tổng giám đốc Lê lại giữ Trần Phương Liên làm thư ký? Chao ôi,kệ đi, cách nghĩ của tổng giám đốc Lê, anh ta mãi mãi cũng không bao giờ hiểu được.
Nếu anh ta mà hiểu, đã chẳng phải làm một viên trợ lý cỏn con rồi, mà bản thân đã làm ông chủ rồi.
"Cốc cốc" Có tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Giọng nói sắc bén và ngắn gọn súc tích của Lê Hoàng Việt truyền ra từ văn phòng.
"Tổng giám đốc Lê..."
Lê Chí Cường bước vào, anh ta hơi ngẩng đầu liếc về phía Trần Phương Liên, trong miệng có chút do dự.
Lê Hoàng Việt quan sát anh ta,, sắc mặt lạnh lùng khẽ nhúc nhích, môi mỏng kéo lên " ra ngoài trước đi".
Người được mời ra ngoài này, tự nhiên chính là Trần Phương Liên.
Khi anh nói, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.
“Được.” Đôi môi màu mật ong của Trần Phương Liên mím nhẹ, cô uyển chuyển bước ra từng bước nhỏ, khi đến gần cửa, khuôn mặt thanh tú hoàn mỹ quay đầu lại mỉm cười hỏi: “Hoàng Việt, buổi trưa muốn ăn gì? Bây giờ em đi đặt order cho anh"
" Tuỳ."
Lê Hoàng Việt liếc cô một cái, mặt không chút cảm xúc: " Lúc ra ngoài nhớ đóng cửa"
"Được "
Sự tu dưỡng bản thân của Trần Phương Liên rất tốt, ngoài lần trước ở nhà hàng La Maison Deli, cô ta không nhịn được mà bộc phát ra ngoài cảm xúc thật của mình, sau đó dường như lại lấy lại được sự dịu dàng gần gũi của mình.
Chỉ trong vài ngày, Trần Phương Liên đã mua chuộc được rất nhiều người của tập đoàn Á Châu và chiếm được thiện cảm của họ.
Nhìn cô ta có vẻ rất thanh lịch, không khoa trương, không giống với một con hồ ly tinh thích câu dẫn chồng người khác?"
"Tổng giám đốc Lê, anh và vợ có phải có hiểu lầm gì không? Vợ anh đã đề nghị với bệnh viện xin được từ chức.
Bệnh viện đã cho cô ấy một kỳ nghỉ dài có lương.
Bây giờ cô ấy đang ở nhà ga Đà Nẵng,hình như phải đi đâu đó rất xa..."
Lê Chí Cường sắp xếp lại lời nói của mình, nhưng trong giọng điệu không thể giấu được sự vội vàng.
Anh ta tự hào vì hiểu rõ tổng giám đốc Lê, cho dù Trần Phương Liên có quay lại, tổng giám đốc Lê chưa chắc sẽ nối lại tình cảm cũ.
Hai năm trống trải, hai năm xa cách, dù tình cảm có vững chắc và sâu đậm đến đâu cũng sẽ phai nhạt và hao mòn.
Cây bút giữa những ngón tay mảnh khảnh của Lê Hoàng Việt run lên một chút gần như không nhận thấy được, đôi mắt âm trầm, như thể trong khoảnh khắc, trong mắt anh có thứ gì đó từ đặc quánh đến tan chảy, rồi lại trở lại bình tĩnh lạnh lùng.
Lê Chí Cường liếm đôi môi khô khốc, "Tổng giám đốc Lê,có phải tôi nói quá nhanh rồi không, anh không nghe rõ sao?"
"Tôi biết rồi, anh đi ra ngoài trước đi."
Qua một lúc lâu, Lê Hoàng Việt lạnh giọng nói.
Lê Chí Cường: "Tôi..."
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Phản ứng của tổng giám đốc Lê quá bình tĩnh.
Lê Chí Cường ngập ngừng bước tới, không can tâm muốn nói thêm, "Tổng giám đốc Lê, nhỡ Lê phu nhân đi rồi không quay lại thì sao?"
"Cút ra!"
Lại là một mệnh lệnh, thêm vào chút âm điệu.
Lê Chí Cường bực bội sờ sờ mũi, trong lòng ưu sầu bủa vây, bị sự lạnh lùng kia đuổi đi.
Tổng giám đốc Lê đây là có ý gì? Lẽ nào thực sự bị Trần Phương Liên mê hoặc rồi!!
Vậy phu nhân thì phải làm sao đây?
Khi Lê Chí Cường mở cửa, Trần Phương Liên đang đứng ở cửa, vẻ mặt đầy dương dương tự đắc tự do tự tại...!nghe trộm?
“Cô Phương Liên, cô-” Thật không biết xấu hổ,trơ tráo.
Trần Phương Liên tỏ rõ sự bình tĩnh không vội vàng, không thấy lương tâm cắn rứt, mỉm cười với anh ta: "Trợ lý Cường, không cần cảm thấy kì lạ hay ngạc nhiên.
Tôi thích tổng giám đốc của anh, đường đường chính chính.
Năm đó nếu không phải Trần Khả Như âm thầm gây khó dễ từ bên trong, có lẽ bây giờ tôi mới chính là phu nhân tổng giám đốc danh chính ngôn thuận "
Lê Chí Cường không nói nên lời.
Một người có vẻ hiền lành, nhưng tính cách thật sự lại ẩn sâu bên trong, mạnh mẽ và sắc sảo.
Trần Phương Liên nhất định không phải là người đơn giản.
Nhà ga Đà Nẵng.
Đúng mười giờ sáng.
Vũ Tuyết Trang liều mạng vội vàng chạy đến sảnh chờ, thật ra cô ấy cũng nghĩ thật kỳ lạ, chị Khả Như muốn rời khỏi thành phố Đà Nẵng, tại sao không đi máy bay hoặc tàu cao tốc mà lại chọn phương tiện di chuyển chậm nhất này.
Cô ấy đang mong chờ trong đoàn người tấp nập đang chen chúc kia, đảo mắt xung quanh để tìm kiếm hình bóng của Trần Khả Như.
Bây giờ đã là tháng mười hai, còn hơn một tháng nữa là đến Tết Dương lịch, một số người đang chuẩn bị về quê ăn Tết, khó mua được vé trong dịp lễ mùa xuân nên việc đến đặt mua trước vài ngày cho hợp lý là chuyện bình thường.
Trong sảnh chờ có quá nhiều người, tiếng ồn ào không dứt, trong đó xen lẫn giọng nói của một nữ phát thanh viên báo cáo lịch trình tàu, Vũ Tuyết Trang lấy điện thoại di động ra, lắng nghe một lúc lâu mới nghe thấy vị trí và điểm đến chính xác của Trần Khả Như.
Vừa đi, cô ấy vừa nhìn thấy tin tức trên màn hình lớn về trận động đất ở huyện Sìn Hồ, Lai Châu, chuyện xảy ra vào sáng hôm qua, bởi vì có hai tỉnh và một số thành phố gần kề, về cơ bản không có cảm giác về địa chấn.
Nhưng là trận động đất , độ Richter đây chắc chắn là một trận động đất mạnh tầm trung.
Tính đến giờ sáng nay, số người chết đã lên tới người và số người bị thương là hơn . người.
Tất nhiên, chính phủ đã ngay lập tức thực hiện các biện pháp cứu hộ và huy động một lượng lớn người dân,nhân lực và vật tư y tế đổ xô đến tuyến đầu, để hỗ trợ công tác cứu trợ thiên tai,tất cả đang diễn ra sôi nổi.
Huyện Sìn Hồ? Sao nghe quen quá.
Chết tiệt!
Vũ Tuyết Trang vỗ đùi, vẻ mặt chợt nhận ra điều gì đó.
Chị Khả Như vừa nói rằng nơi mình đến không phải là huyện Sìn Hồ hay sao!
Trời ơi!
Khi Vũ Tuyết Trang đoán ra sự thật gì đó, cô tình cờ nhìn thấy Trần Khả Như trong bộ quần áo len màu đen với thân hình mảnh mai và một chiếc xe đẩy bên cạnh.
Nếu không phải khuôn mặt nhỏ nhắn và biểu cảm,cách ăn mặc của cô, Vũ Tuyết Trang không thể nào nhận ra cô ngay được.
"Chị Trần Khả Như, chị thực sự là đến Sìn Hồ sao?"
Khi Vũ Tuyết Trang nói, cô ấy thấy giọng mình lạc hẳn đi,tự nhiên không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.
Đặc biệt là, chỉ sau vài ngày, nước da của chị Khả Như đã trở nên phờ phạc, không còn vẻ hồng hào, trắng trẻo và dịu dàng như trước đây,chưa cần phải nói đến gương mặt tiều tuỵ khiến người ta không khỏi xót xa và xót xa.
"Ừm, đã quyết định rồi, hơi đột ngột, xin lỗi, chị không nói trước cho em."
Giọng của Trần Khả Như nhẹ nhàng, đặc biệt là khi cô đang nói, trong mắt luôn có một chút u sầu và cảm giác thăng trầm không phù hợp với tuổi của cô.
Vũ Tuyết Trang nhìn trong mắt, tức giận hỏi: "Chị Khả Như, chị nói thật đi,có phải Lê Hoàng Việt đã làm chị giận không?"
Gương mặt xinh đẹp của Trần Khả Như hơi ngưng lại, cô nhanh chóng phủ nhận: "Không phải, chị có bạn học thời đại học đến Sìn Hồ làm tình nguyện viên.
Tối hôm qua cô ấy hỏi chị có muốn đi cùng nhau không, vậy nên..."
Vũ Tuyết Trang híp mắt, hung hăng nói: "Cho nên chị cho rằng đi làm tình nguyện viên là chuyện tốt,chị xin nghỉ việc, rời khỏi nơi đã sống và gắn bó từ nhỏ, bác sĩ Trần,chị cho rằng lời nói của chị chút có đáng tin nào không?? "
"Vì một người đàn ông, đó không phải chỉ vì một người đàn ông sao! Chị Khả Như, khi chị quyết định như vậy, trong lòng chị có coi em là một người bạn tốt,một đồ đệ tốt của chị nữa không?"
Vũ Tuyết Trang càng ngày càng kích động, một đôi mắt mơ hồ đỏ lên cay cay nước mắt giàn dụa, vừa tức giận vừa tủi thân "Trần Khả Như, chị là con rùa rụt cổ, đồ nhát gan! Gặp chuyện gì cũng chỉ có thể chạy trốn!"
Đây là lần đầu tiên Trần Khả Như nhìn thấy Vũ Tuyết Trang hoạt bát lại kích động như vậy buồn bực trách móc bất mãn, trong lòng cũng khó chịu, đem thân hình không được mảnh mai lắm cô em gái nhỏ ôm chặt vào lòng.
Vũ Tuyết Trang vẫn còn đang nức nở: "Khả Như...!Chị...!Em luôn luôn......!Em luôn ngưỡng mộ chị..."
Trần Khả Như vô cùng sửng sốt, trong một thời gian dài, cô không quan tâm đến Vũ Tuyết Trang.
Nhưng Vũ Tuyết Trang vẫn luôn đối xử với cô hết lòng và bằng cả trái tim.
Đôi mắt cô có một tia đa cảm, giọt nước còn đọng lại trong hốc mắt, tầm nhìn của cô mờ đi.
"Xin lỗi xin lỗi……"
Trần Khả Như lặp đi lặp lại, nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô ấy.
Những người xung quanh, đôi khi ném cho họ những ánh mắt kỳ lạ,hiếu kì.
Nói cho cùng, nam nữ nói lời chia tay là chuyện bình thường, nhưng sự gần gũi,thân mật giữa người phụ nữ thực sự là điều ngoài sức tưởng tượng của người bình thường..