Cánh môi mỏng của anh cong lên, người phụ nữ này cho rằng lấy lòng được Nguyễn Phương Thanh thì sẽ kìm chế được anh sao!
Hừ, mơ tưởng!
Vốn dĩ Trần Khả Như không hề có loại suy nghĩ gian xảo kia, đơn giản cô chỉ không muốn phá hư bầu không khí mà thôi.
Căn nhà của nhà họ Lê cách bệnh viện khá xa, cô thường xuyên có ca trực đêm cho nên căn bản không tiện đến đây ở, không ngờ Lê Mỹ Hoa lại làm thiếu kiên nhẫn đến thế.
“Cha mẹ, con ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ ăn.”
Trần Khả Như kìm nén sự khó chịu trong dạ dày xuống, ưu nhã đi lên lầu.
Cũng không biết Nguyễn Phương Thanh cho cô ăn cái gì, mùi thuốc bên trong rất mạnh, đắng đến nỗi làm cô muốn nôn ra.
“Hoàng Việt, vừa rồi mẹ kêu hai đứa về đây ở, con có nghe thấy không?”
“Công ty con còn có việc, nói sau đi.” Lê Hoàng Việt tỏ vẻ không để ý đến.
Nguyễn Phương Thanh thấy Lê Hoàng Long đã đi xa bèn đè thấp giọng xuống, nói nhỏ: “Con bận, bận cái gì chứ, đừng cho là mẹ không biết hai ngày nay con dây dưa với một diễn viên nữ ở trong công ty.
Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, cha con mà biết con qua lại với cái loại phụ nữ không sạch sẽ này thì sẽ rất tức giận, mau chóng cắt đứt cho mẹ.”
“Biết rồi.”
“Hoàng Việt, có phải con vẫn… còn nhớ tới Trần Phương Liên hay không?”
Dứt lời, ánh mắt của Lê Hoàng Việt bỗng dưng đông cứng lại sau đó đảo mắt né tránh: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, chỉ đơn giản là vì con không thích Trần Khả Như mà thôi.” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Không thích cưới về làm gì?”
“Lúc trước không phải cha kêu con chịu trách nhiệm sao.”
“Đừng lải nhải với mẹ, đêm nay con phải ở lại trong nhà, phải ở trong phòng cưới của con không được đi đâu cả, bằng không ngày mai mẹ sẽ đến công ty của con…”
“…”
Thứ lợi hại nhất của Nguyễn Phương Thanh không phải lải nhải, mà là biết theo dõi, nhưng cố tình bà lại là mẹ anh, có đôi khi Lê Hoàng Việt thật hết cách với bà.
…
Trần Khả Như suýt nôn luôn cả mật ra, tắm rửa xong thì phát hiện mình đã quên lấy quần áo để thay, chỉ còn một… ừm… một chiếc khăn tắm mỏng toanh, dùng tạm cũng được.
Trước đây mỗi lần về nhà ăn cơm, Lê Hoàng Việt đều sẽ tìm cớ trốn đi, lần này chắc cũng sẽ không ngoại lệ.
Tuy mọi người đều biết ý đồ đen tối của Nguyễn Phương Thanh là gì, nhưng ngày đó Lê Hoàng Việt đã từng nói người phụ nữ như cô không xứng mang thai đứa con của anh! Mỗi khi nhớ tới, cơn đau trong tim cô vẫn cứ từng chút lan rộng ra.
Cô quấn khăn tắm đi đến trước tủ quần áo trong phòng ngủ, sau đó lập tức trợn tròn mắt, tại sao bên trong toàn là váy ngủ ren gợi cảm với nhiều màu sắc kiểu dáng khác nhau vậy… Không đúng, cô rõ ràng nhớ rất rõ chỗ ở của mình không phải như thế, mấy bộ đồ ngủ kín đáo trong tủ của cô đi đâu cả rồi?
Chẳng lẽ là do Nguyễn Phương Thanh chuẩn bị? Trần Khả Như vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn quyết định chọn một bộ nhiều vải một chút.
Đang lúc cô khó khăn lựa chọn thì cửa phòng kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, sau đó Lê Hoàng Việt đi vào.
Tuy Trần Khả Như luôn là người bình tĩnh nhưng vẫn bị dọa hoảng sợ, chiếc khăn tắm vốn đang lỏng lẽo bỗng phịch một tiếng, tuột khỏi người cô.
Giờ phút này cô đang trần như nhộng, tất cả đường cong đều lộ ra giống như một con gà con vừa mới thoát khỏi cái xác trứng, đi đứng không vững, chân tay cũng luống cuống.
Dưới ánh đèn sáng ngời của đèn chùm pha lê, cơ thể duyên dáng trơn tuột của cô lọt vào trong mắt Lê Hoàng Việt, ánh mắt của anh trở nên đên tối, hầu kết căng cứng.
Anh vẫn luôn biết dáng người của Trần Khả Như rất tốt, chỗ cần thon thì thon, chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn… Lê Hoàng Việt rất có hứng thú bình phẩm cơ thể cô, anh chưa bao giờ là quân tử, cho nên không cần phải khách sáo.
Sắc mặt của cô lập tức trở nên xấu hổ, đang định khom lưng luống cuống nhặt khăn tắm lên che người lại thì bị một đôi tay thon dài mạnh mẽ giữ chặt lấy.
“Anh, mau buông tay!”
Trần Khả Như chưa từng khỏa thân trước mặt người khác giới, trên gương mặt thanh tú tinh xảo của cô xuất hiện một vệt đỏ ửng, còn hơi mang theo sự tức giận.
Một loại cảm giác kỳ lạ mờ ám lén lút khuếch tán ra khắp căn phòng.
Nhưng bầu không khí này không kéo dài được quá lâu.
Giọng nói chứa đầy sự mỉa mai cùng với hơi thở ấm áp của anh vang lên từ trên đỉnh đầu của cô: “Nếu đã thông đồng với mẹ tôi tới quyến rũ tôi thì hà tất phải mặc quần áo chứ, cởi hết không phải càng rảnh tay sao?”
Cơ thể của Trần Khả Như lập tức cứng đờ, động tác đang làm dường như đã bị ấn nút tạm dừng.
Vài giây sau, cánh môi màu hồng phấn hiện lên một nụ cười không rõ ý nghĩa, thì ra anh lại nghĩ cô như vậy!
Trong lòng cô cảm thấy cay đắng, sau cùng nén cảm xúc kỳ lạ kia xuống, dứt khoát buông tay ra, ngước mắt lên, dùng ánh mắt lạnh lùng mang theo chút mỉa mai nhìn chằm chằm anh: “Anh nói không sai, đúng là tôi đã thông đồng với mẹ anh tới quyến rũ anh.
Nhưng không phải anh rất thích thân thể của tôi sao, nếu không sao anh lại năm lần bảy lượt chạm vào tôi chứ?”
“Đê tiện!”
Lê Hoàng Việt hung hăng vứt khăn tắm lên trên người Trần Khả Như, trong mắt lóe lên sự ghê tởm đến cùng cực.
Nói xong, anh phất tay áo bỏ đi.
Người phụ nữ này đúng là quá kiêu ngạo!
Quả nhiên là một người phụ nữ đê tiện lả lơi ong bướm! Cho rằng anh sẽ say mê thân thể của cô, bây giờ đã bắt đầu cậy được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo rồi sao!
Đúng là buồn cười, Lê Hoàng Việt này cũng không phải là người đàn ông không khống chế được nửa thân dưới của mình! Nếu không thì suốt ngày có nhiều người phụ nữ đưa tới cửa như vậy, chẳng phải anh sẽ mệt chết sao.
Trần Khả Như vẫn luôn mở to hai mắt, mặc dù nói lời trái với lương tâm nhưng chỉ cần không chớp mắt thì sẽ không khổ sở.
Tuy nhiên, khi thấy anh tức giận bỏ đi, lại nhìn thấy rõ sự ghét bỏ trong mắt anh, cô lại bắt đầu hận, hận bản thân bị tình yêu dày vò đến không còn ra hình người nữa.
Rõ ràng thích, nhưng không thể yêu.
Rõ ràng yêu, lại muốn cự tuyệt.
Tiếng đóng của “rầm” vang lên kéo suy nghĩ của cô về, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, sau đó chọn một chiếc váy ngủ mặc vào.
Phong cách gợi cảm này… mặc và không mặc cũng không có gì khác nhau, đơn giản là vì Lê Hoàng Việt sẽ không tới nữa, cho nên không cần cảm thấy xấu hổ.
Lê Hoàng Việt đang vô cùng tức giận muốn rời khỏi biệt thự thì bị Lê Hoàng Long gọi lại.
“Hoàng Việt, chơi với cha một ván cờ.”
Sau đầu của anh vang lên từng hồi chuông cảnh báo, mày nhíu lại, người già đúng là siết chặt thật, được lắm.
“Vâng ạ.”
Hết cách rồi.
Lê Hoàng Việt chỉ có thể nén sự khó chịu xuống, căng da đầu đi lên lầu một lần nữa..