Cô đã gầy đi rất nhiều.
Rốt cuộc là nhịn ăn bao nhiêu bữa mới có thể thành ra như vậy?
Lê Hoàng Việt liền nhìn cô chăm chú, lặng lẽ không nói, có lẽ im lặng mới là cách thích hợp nhất vào lúc này.
Rất lâu sau, anh dựa đầu vào nơi gần cô nhất, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại chừng năm, sáu phân, anh hít thở nặng nề, hơi nôn, cẩn thận từng li từng tí để đối phương không cảm nhận thấy sự tồn tại của bản thân.
Nhưng, anh sai rồi.
Từ lúc anh đi vào là Trần Khả Như đã biết ngay rồi.
Anh quyến rũ cô y tá đó, anh sờ sờ trước mặt cô, hít thở chung một bầu không khí.
Mùi vị có một không hai thuộc về riêng Lê Hoàng Việt, trộn lẫn trong mùi khói vẫn nồng đậm rõ ràng như cũ, dù anh đã đánh răng, khiến người ta vừa đau lòng vừa xót xa.
Anh đã biết cô có thai rồi sao? Hay là anh biết cô muốn rời đi cùng Phan Huỳnh Đông?
Cơ thể của Trần Khả Như hơi run rẩy, cô cố hết sức để khiến hô hấp của bản thân trở nên bình ổn, chậm rãi, nhàn nhạt để không làm đối phương cảnh giác được đến.
Anh có yêu cô không?
Nếu như trước đây còn đang mơ hồ, đau lòng.
Hiện giờ Trần Khả Như đã quyết định rồi, là có.
Từ trước tới nay, chưa bao giờ cảm giác của cô lại mãnh liệt như vậy.
Rõ ràng hơi thở giữa hai người đang gần trong gang tấc, rõ ràng chỉ cần một bên vươn tay ra liền có thể chạm vào đối phương.
Nhưng ai cũng không xuyên thủng lớp giấy cửa sổ này, giữa hai người đều cẩn thận từng chút.
Quả nhiên là Lê Hoàng Việt có nỗi khổ khó nói, cũng giống như Vũ Tuyết Trang, chuyện cô ấy hết lòng hiếu thảo là chuyện thường tình của con người, làm sao cô trách cứ hay chất vấn được.
Mỗi lần anh nói ra những câu lạnh lùng, cứng rắn, tuyệt tình đó, thật ra trong lòng anh còn đau đớn hơn.
Chỉ trách những kẻ đó trăm phương ngàn kế, dày công sắp đặt, thậm chí đến người tự cho mình siêu phàm như Lê Hoàng Việt cũng bó tay chịu trói, e ngại không dám ra tay, vậy thì đó phải là sự thật đáng sợ thế nào? Lê Hoàng Việt sẽ chịu áp lực lớn thế nào?
Lần trước nhường nhịn, không hề khiến Trần Phương Liên bình tĩnh lại mà ngược lại còn khiến chuyện tồi tệ hơn.
Con là của ai, cô chẳng chút quan tâm.
Chỉ là hiện giờ cô vô cùng sợ, sợ chờ đợi, sợ hứa hẹn, cô không chắc phải đợi bao lâu, bản thân có thành gánh nặng gây trở ngại cho Lê Hoàng Việt hay không.
Ngày hôm đó, ở bên bờ hồ, hoàn toàn ngược lại với tính cách độc đoán, chuyên chế, anh bằng lòng đẩy cô vào lòng Phan Huỳnh Đông, chẳng chút do dự.
Chỉ có thể nói, anh đang sợ một chuyện vô cùng đáng sợ, sự công kích mà chuyện này dành cho anh là chí mạng…
Nước mắt Trần Khả Như lặng lẽ rơi xuống.
Lúc nghe thấy tiếng thở nặng nề của đối phương truyền đến, cô mới mở mắt, nhìn rõ đường nét mơ hồ của Lê Hoàng Việt.
Anh nghiêng đầu, nằm sấp trên đầu giường cô, chìm vào giấc ngủ.
Hai hàng lông mày hình kiếm xinh đẹp, cả khuôn mặt vẫn tuấn tú như xưa, vì sao cứ luôn cảm thấy đã nhiều thêm vài phần thăng trầm.
Hẳn là anh rất mệt, chỉ mấy phút mà đã ngủ rồi.
Trần Khả Như tham lam ngắm nhìn khuôn mặt anh, cô đã vô số lần hy vọng, khoảnh khắc hai người bên nhau là mãi mãi.
Vừa chớp mắt là đã vạn năm.
Mối tình lận đận của anh và cô, chỉ là Lê Hoàng Việt đã được định trước là rồng phượng giữa biển người, trong người anh có kho báu, quá nhiều người mong muốn có được, yêu một người như vậy là đã định trước phải chấp nhận gánh vác nhiều hơn nữa.
Cô vươn bàn tay hơi run ra, luồng khí ấm áp trong không khí ngưng tụ trên đầu ngón tay, một luồng sức mạnh mãnh liệt hơn nữa dâng lên trong lòng, khiến cô hạ quyết tâm.
Lập tức.
Cô nằm qua đó, hai cánh tay không chút do dự ôm chặt lấy đầu anh.
Lần đầu tiên cô hiểu, loại mùi vị yêu mà không có được này.
Đời người có quá nhiều tiếc nuối, cô bắt buộc phải học làm quen với sự tiếc nuối khi yêu nhau mà không được ở bên nhau.
Lê Hoàng Việt, em yêu anh.
Bọn họ sớm đã quên mất hôm nay là giao thừa, nhưng các ban ngành liên quan đã quy định, không được đốt pháo hoa, cho nên năm nay ảm đạm hẳn.
Cô ôm anh đi ngủ, nước mắt cũng đã khô.
Vỗn dĩ cô tưởng rằng bản thân đủ mạnh mẽ, nhưng không ngờ, lúc đối mặt với việc mất đi anh lại giống như một đứa trẻ lạc đường, ngoại trừ đưa ra quyết định một cách lý trí thì chẳng có cách nào cả.
Ở cửa phòng bệnh, một bóng người lay động.
Phan Huỳnh Đông dựa lưng vào cửa, thở hổn hển.
Trong đôi mắt anh, con ngươi nâu sẫm lại tràn ngập tia ghen tị.
Vì sao Lê Hoàng Việt cứ nhất định phải xuất hiện phá hoại?
Anh và Trần Khả Như đã ly hôn rồi, một nhà ba người đoàn viên, không phải rất tốt sao?
Vì sao cứ vào lúc anh ta dẹp yên ổn thoả, sắp thành công thì lại xuất hiện đảo loạn, quyến rũ trái tim không hề kiên định của Trần Khả Như!
Chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút.
Phan Huỳnh Đông nắm chặt nắm tay, đấm từng nhát lên tường, vừa sợ tiếng động quá lớn, lại không cách nào giải phóng được sự căm ghét trong lòng, cho nên anh ta kìm nén, buồn bực hắng giọng.
“Phan Huỳnh Đông, anh có phải đàn ông không?”
Phía trước lại thêm một dáng người tao nhã, chỉ cần nghe thấy giọng nói giả dối này liền biết ngay là Trần Phương Liên.
Phan Huỳnh Đông liếc nhìn cô ta: “Sao? Bản thân không có tài cán giữ được người đàn ông của mình, trái lại còn chế giễu tôi?”
Ánh mắt Trần Phương Liên nghiêm lại, cười lạnh, nói: “Phan Huỳnh Đông, tôi không có năng lực sao? Nếu không thì anh nghĩ anh có cơ hội để tranh thủ nhúng tay vào sao?”
“Trần Phương Liên, xin cô đừng lấy loại hành vi vô sỉ đó của cô để ép lên người tôi có được không? Nếu như có thể lựa chọn, có thể giúp đỡ cô ấy, tôi bằng lòng cô ấy không ly hôn với Lê Hoàng Việt!”
Anh ta thấp giọng gầm lên, cả người kích động, đột nhiên, lại nhẹ giọng xuống: “Tôi hy vọng nhìn thấy cô ấy hạnh phúc.
Cho dù hạnh phúc này không phải là tôi mang đến.”
Trần Phương Liên híp đôi mắt xinh đẹp, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ lạ: “Phan Huỳnh Đông à Phan Huỳnh Đông, đến giờ mà anh còn lừa mình dối người sao? Đơn giản chỉ về điểm thành thật này, anh còn không so nổi với Tống Quốc Minh, chí ít cậu ta xấu đến cùng, dũng cảm thừa nhận.
Còn anh thì sao? Chẳng qua là một tên ra vẻ quân tử, lừa mình dối người!
Phan Huỳnh Đông trừng đôi mắt vằn tia máu đỏ, cực kỳ tức giận, nói: “Cô nói cái gì?”
Trong giọng điệu dường như đang run rẩy, đang hoảng loạn.
“Tôi nói gì thì anh là người hiểu rõ nhất.
Tôi mua chuộc luật sư Tống, bắt bố mẹ Vũ Tuyết Trang, uy hiếp Vũ Tuyết Trang, khiến cô ta vu khống cho Trần Khả Như trước mặt mọi người… Không phải anh nắm rõ toàn bộ kế hoạch sao? Anh đã cho Tống Văn Hiên một khoản tiền.
Từ đầu đến cuối, rõ ràng anh có cơ hội để ngăn cản, nhưng anh lại khoanh tay đứng nhìn, nhìn cô ta bị vu khống hãm hãi, mất đi bạn bè, mất đi công việc, ngọn cỏ cuối cùng để bám víu ở trên người cô ta là do anh cắt đứt.”
“Anh tưởng rằng anh là người tốt cao thượng, thâm tình sao? Anh bỉ ổi vô sỉ đứng ở một bên, đợi đến khi Trần Khả Như bước đến đường cùng, không nơi nương tựa thì xuất hiện, giả vờ làm người tốt, đưa cô ta cao chạy xa bay… Phan Huỳnh Dông, anh đoán xem, nếu như Trần Khả Như biết được anh là loại người này thì cô ta còn chấp nhận anh không? Đồng ý lời cầu hôn của anh không?”
Từng câu, từng chữ của Trần Phương Liên mạnh mẽ cứa vào nơi đen tối nhất, yếu đuối nhất trong trái tim của Phan Huỳnh Đông, anh ta chán nản, chột dạ lui về sau, cho đến khi cơ thể không còn lùi được nữa.
Trên mặt tường lạnh băng, giống như đang kháng nghị lại việc trong ngoài bất nhất của anh ta.
Đôi mắt và hai tay anh ta bắt đầu không biết để đâu, không biết làm thế nào.
Lẽ nào anh ta thật sự đã thay đổi rồi sao? Vì tình yêu mà biến thành một người đàn ông không từ thủ đoạn?
Trần Phương Liên vô cùng hài lòng với biểu cảm của đối phương.
Trong giọng điệu của cô ta mang theo lạnh lùng: “Anh yên tâm, tôi sẽ không nói.
Điều kiện trước tiên là ngày mai anh bắt buộc phải thuyết phục Trần Khả Như rời khỏi thành phố Đà Nẵng, bằng không thì đừng trách tôi ra tay ác độc.
Tất cả những người ngăn cản tôi và Lê Hoàng Việt thì đều chỉ có một kết cục!”
Trần Phương liên rời đi, cả người Phan Huỳnh Đông chịu sự giày vò, tranh đấu giữa hẹp hòi ích kỷ và lương tâm đo đức.
Tình yêu thì không có đúng sai.
Hơn nữa, anh ta chỉ sẽ đối tốt với Trần Khả Như gấp trăm, gấp nghìn lần, dùng điều đó để bù đắp tất cả.
Tất cả gian khổ đều sẽ qua đi!
Đúng! Nhất định không được để Lê Hoàng Việt biết được chuyện Trần Khả Như mang thai!
Bước chân Phan Huỳnh Đông gấp gáp đi đến phòng trực.
Đêm tối bị mưa phùn nuốt chửng, màn đêm trước bình minh là khó chịu nhất.
Lúc Lê Hoàng Việt quay người tỉnh dậy thì cảm nhận thấy đôi tay mềm mại của cô từng xoa nhẹ má mình, nước mắt óng ánh của cô ẩm ướt trên ngọn tóc anh.
Nhưng, lúc này, cô ngủ ngay ngắn, đoan trang, ranh giới rõ ràng với anh, cách anh đúng mười phân.
Anh nhẹ nhàng đứng dậy.
Bước chân rời đi dường như là hư vô.
Đau dài không bằng đau ngắn, buông tay là lựa chọn tốt nhất.
Trần Khả Như mở trừng mắt, gọi anh: “Lê Hoàng Việt.”
Nhất thời, phía sau gáy anh dần dần ngưng tụ lại trong không khí.
“Tôi biết anh muốn nói gì, tôi không tin tưởng nghe.
Bởi vì nhìn thấy chưa chắc là thật, nghe thấy chưa chắc là sự thật, dùng trái tim cảm nhận mới là đáp án.”
Trái tim Lê Hoàng Việt liền thắt lại, lại không cách thả lỏng.
Vậy mà cô lại thấu đáo như vậy, hiểu ý người như vậy, cho dù anh luôn làm cô tổn thương.
“Tôi tác thành cho anh, tác thành cho nỗi khổ riêng của anh.
Sau này, tôi sẽ rời khỏi Đà Nẵng.
Tôi chỉ xin anh, mãi mãi đừng đến tìm tôi.
Chúng ta nói lời tạm biệt ở đây, có được không?”
Ánh mắt Trần Khả Như dần dần tối đi, không có ấm ức, không có nước mắt, mà mang theo là đoạn tuyệt, là tỉnh ngộ.
Trong sự chờ đợi kéo dài, chiếc cằm theo góc nghiêng của mặt anh, khẽ cử động: “… Được.”
Một chữ ngắn gọn, rõ ràng, nhưng trong đó xen lẫn bao nhiêu sự nặng nề thì hai người họ đều hiểu rõ.
“Lê Hoàng Việt.”
Cô gọi anh lại lần nữa, tham lam gọi tên anh.
Anh ngừng lại động tác đẩy cửa.
“Năm mới vui vẻ!”
Khóe miệng cô kéo lên một nụ cười khổ.
“Cô cũng vậy.”
Tạm biệt, không hẹn gặp lại.
Đây là sự sắp xếp của số mệnh, không ai có thể làm trái lại số mệnh.
Cô từ trên giường bò dậy, chân trần đứng bên cửa sổ, một phút, hai phút, …, năm phút, bóng dáng Lê Hoàng Việt đã xuất hiện.
Sáng sớm mờ mịt, ánh mặt trời còn chưa lên.
Bóng lưng anh mơ hồ, từng chút, từng chút biến mất trong tầm mắt đau thương của cô.
Một cảm giác đau lòng tột cùng đang cắn xé lấy Trần Khả Như, cả người không có chỗ nào là không tỏa ra sự bi thương, tiếc nhớ.
“Đừng buồn, anh ở bên em.”
Phan Huỳnh Đông ôm lấy cơ thể lắc lư bất lực của cô, hy vọng mang đến một chút ấm áp cho cô.
Sự đau đớn trong mắt anh ta không hề ít hơn cô.
Cầu mà không được, có bao nhiêu người cầu mà không được đều phải chịu, không phải sao?
“Anh Đông, hôm nay chúng ta xuất viện luôn đi.”
“Nhưng sức khỏe của em…”
“Sức khỏe của em, em rõ nhất.
Chúng ta rời đi đi, mãi mãi không về nữa.”
“Được.”
Phan Huỳnh Đông trở về thu xếp các việc đi Hải Phòng và thủ tục xuất hiện, không xong được ngay trong chốc lát, đoán chừng phải đến chiều.
Trong lúc y tá thu xếp quần áo và đồ dùng theo người của cô, tranh thủ lúc mặt trời đang đẹp, Trần Khả Như đến vườn hoa của bệnh viện Đức Giang tản bộ.
Cô không thể ở lại Đà Nẵng được nữa, cô cần một bắt đầu mới.
Cô không muốn bỏ con, cũng không muốn từ bỏ nghề bác sĩ này, vấn đề rất thực tế.
Đột nhiên, một bóng người ngăn ánh mặt trời của cô lại.
Cô hơi ngẩng đầu, ánh mắt trở nên u ám, trong miệng mấp máy một cái tên.
Tống Quốc Minh..