Người phụ nữ ấy khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc rất sang trọng.
Nhìn bà ta đi rất ung dung cao sang, có lẽ bà ta là một bà chủ giàu có nào đó.
Trần Khả Như kiên nhẫn giải thích: “Thưa bà, thời gian khám bệnh sáng nay đã hết rồi.
Mời bà quay lại đây vào lúc một giờ chiều.”
Người phụ nữ ấy lơ đi như không nghe thấy, bà ta ngồi thẳng xuống ghế đối diện cô, đặt túi xách hàng hiệu lên trên đùi.
Tư thế ngồi của bà ta rất thẳng, ung dung tháo kính xuống.
Đập vào mắt cô là một gương mặt rất xa lạ, mặc dù gương mặt ấy đã được chăm sóc kỹ lưỡng nhưng vẫn loáng thoáng phân biệt được tuổi thật của bà ta e rằng đã hơn năm mươi tuổi.
Bà ta vẫn không thay đổi biểu cảm gì, đôi môi khẽ mở mang theo sự sắc bén bức ép người: “Chào bác sĩ Khả Như, tôi là Emma.”
“… Chào bà.”
Trần Khả Như cảm thấy đây chính là cảm giác ưu thế khác người mà chỉ những người ở địa vị cao mới có, nhưng cô lại cảm thấy hơi không hiểu.
Bà ta muốn làm gì?
Trần Khả Như lục tìm một lúc trong đầu mình, cảm thấy mình vốn không hề quen gương mặt nghiêm túc cẩn thận ở trước mặt này, nhưng điều đáng nghi nhất là tên của bà ta.
Gần đây cô nghe thấy rất nhiều tên người nước ngoài, cho nên cô rất nhạy cảm, thần hồn nát thần tính.
Cô lưỡng lự một chút rồi hỏi: “Xin hỏi chúng ta quen biết nhau sao?” Quan sát kỹ hơn về gương mặt này, Trần Khả Như còn phát hiện một điều rất ngạc nhiên.
Đôi mắt của người nước ngoài to hơn người nước mình, da của họ cũng trắng hơn.
Nhất là người ở nước Y, lông mi của họ có sự phong tình hơn những nước khác.
Cô cảm thấy bà Emma này có điểm khá giống với Lily.
Cho nên… Bà ta là người nước Y!
“Chúng ta thật sự không quen biết nhau.”
“…”
Trần Khả Như hơi nghẹn lời, gần đây không thể đuổi được những người nước Y phiền phức đó.
Cô thay đổi giọng nói xa cách: “Thật xin lỗi bà, phòng khám bên chúng tôi đã đóng cửa rồi.
Nếu như bà không có chuyện gì gấp gáp thì…”
“Lẽ nào cô không muốn biết mẹ mình đang ở đâu, bà ấy sống có khỏe không sao?”
Bà ta vừa dứt lời, trong lòng Trần Khả Như bỗng nhiên hoảng sợ.
Lồng ngực cô bắt đầu siết chặt lại, đôi mắt mở to hơn, giọng nói trở nên run rẩy: “Bà nói cái gì?”
Nhưng sự kích động này rất nhanh đã bị cô kìm nén xuống, bây giờ là thế nào? Tự nhiên có một người xuất hiện rồi chẳng hiểu tại sao lại nhắc đến một người sống chết không rõ là mẹ mình.
Điều này lợi dụng được sao?
Tình cảm ruột thịt của cô hạn hẹp như vậy sao?
“Nếu như cô muốn gặp bà ấy thì đi theo tôi ngay lập tức.”
Emma nói dõng dạc, ít nhất coi như đang ra lệnh cho Trần Khả Như.
Cô lùi về sau mấy bước, lạnh lùng nói: “Bà là ai? Dựa vào cái gì mà tôi phải tin bà? Mẹ của tôi đã chết từ lâu rồi, bây giờ xin mời và lập tức ra khỏi đây!”
“Cô…”
Đôi mắt Emma lóe lên sự ngạc nhiên, sau đó bà ta đưa ra một tấm danh thiếp rồi đặt lên trên bàn.
Đôi mắt thản nhiên, nói: “Tôi không có ác ý gì với cô cả, khi nào cô muốn biết chuyện của mẹ cô trong hơn hai mươi năm qua thì có thể gọi điện thoại cho tôi.
Tôi có ý tốt nhắc nhở cô, tốt nhất là trước buổi tổ chức lễ cưới của cô, nếu không…”
“Ra ngoài!”
Điều mà Trần Khả Như không thích nhất chính là nghe thấy lời uy hiếp là giọng điệu trách mắng.
Thậm chí cô còn xé nát tấm danh thiếp mỏng dính kia, xé nát tanh bành rồi ném vào trong thùng rác.
Đã đến ngày kết hôn, trong lòng cô cũng vì vị khách không mời mà đến này làm cho càng thêm lo lắng bất an.
Quả thật bây giờ tình cảm của Trần Khả Như dành cho Tô Mi vô cùng phức tạp, qua lời mọi người nói, cô biết mẹ mình vẫn còn sống.
Nếu như bà ấy còn sống khỏe mạnh thì tại sao không đến tìm cô? Nếu như bà ấy đã biến mất hơn hai mươi năm rồi, thì bà ấy hà cớ phải sai người đến nói những lời mơ hồ vào giờ phút quan trọng này?
Cô đã bình tĩnh lại rồi, không muốn biết cái gọi là nguyên nhân hậu quả nữa.
Cô có cuộc sống của riêng mình, cô muốn được sống yên ổn cùng với Lê Hoàng Việt.
Vào buổi trưa, Vũ Tuyết Trang đến tìm cô, định cùng ăn trưa với cô.
Đúng lúc ấy cô ấy nhìn thấy Khả Như đang tức giận và một người phụ nữ trung niên mang giày cao gót đi từ trong phòng ra.
Trong lòng cô ấy nổi lên sự nghi ngờ, nhìn thoáng qua vẻ mặt tái nhợt khó coi của Khả Như nên cũng không vội vàng hỏi.
“Chiều nay chị hơi mệt nên về nghỉ ngơi trước đây, em nói với bác sĩ trưởng khoa Minh hộ chị nhé.”
Trần Khả Như cởi cái áo choàng trắng ra, hạ thấp giọng xuống, chớp mắt một cái đã cầm túi vội vàng rời đi,
Vũ Tuyết Trang có thể nhìn thấy sự mệt mỏi của Trần Khả Như qua khóe mắt lông mày, hơn nữa trong khoảng thời gian này tâm trạng của cô không tốt lắm.
Dường như cũng không phải là vì chứng sợ hãi trước hôn nhân gây ra? Nhưng sau khi chị Khả Như trở về thành phố An Khánh cũng không có nổ súng, bắn giết thì cũng là bắt cóc, người chết.
Nói chung căn bản không có bình yên gì, nếu như thật sự lúc nào cũng xảy ra chuyện thì…
Vũ Tuyết Trang là người ngoài cuộc nên càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Qua ngày mai là lễ cưới rồi, mặc dù tổng giám đốc Việt đã sắp xếp an toàn tốt hơn nhưng vẫn có đủ hạng người lẫn lộn trong bệnh viện này.
Vì vậy anh không để ý đến là chuyện bình thường, không thể lại có thêm con bướm thiêu thân được.
Nghĩ đến điều này, Vũ Tuyết Trang đuổi theo.
Trần Khả Như đi rất nhanh, hoàn toàn không để ý gì cả.
Cô gọi điện thoại cho tài xế, bảo anh ta đứng ở nơi gần với cổng bệnh viện là được.
Vũ Tuyết Trang đứng ở nơi xa xa nhìn thấy đôi chân vừa dài vừa trắng của bác sĩ Khả Như, cô đang đợi trong chỗ đỗ xe nào đó trên lề đường.
Tiên nữ đúng là tiên nữ, đứng tùy tiện thôi mà đã thu hút được rất nhiều người quay lại nhìn.
Cô ấy định chạy qua, nhưng bỗng nhiên một chiếc xe Volkswagen đen không kịp đề phòng lái lướt qua cánh tay của cô ấy.
Một cơn gió mạnh thổi đến, cô ấy nhíu mày, đôi mắt hạnh nheo lại.
May mà người lái xe đó chắc tay, suýt chút nữa thì đâm vào người rồi.
Cô đang định chửi ầm lên, nhưng lại kinh ngạc phát hiện chiếc xe đen đó đang lái thẳng về phía Trần Khả Như.
Bỗng nhiên cô ấy mở to đôi mắt hạnh, hét lên hai chữ vô cùng hoảng sợ: “Cẩn thận.”
Tiêu rồi!
Lúc này Trần Khả Như sững sờ, đầu không phản ứng kịp tốc độ điên cuồng của chiếc xe, huống hồ cô còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ.
Đôi mắt cô mở thật to, trơ mắt nhìn nguy hiểm đang cận kề mình.
Rất nhanh sau đó một bóng dáng màu đen nhạy chóng chạy vụt qua, nhào đến đẩy cô ra khỏi nơi đó.
Dường như người lái xe Volkswagen màu đen đó động tác lái rất thuần thục đã đạt đến trình độ khó cao, người đó biết chính xác mục tiêu.
Sau khi không đâm được thì chiếc xe đó lập tức lái lên đường, hòa nhập vào dòng xe đông đúc.
Vũ Tuyết Trang không nghĩ ngợi gì mà ghi nhớ biển số xe đó, bây giờ cô ấy rất chắc chắn đó chính là vụ mưu sát.
Mưu sát .
Nếu như chậm một bước thì chị Khả Như không chết thì cũng bị thương nghiêm trọng.
Vũ Tuyết Trang vội vàng chạy đến, vẫn còn kinh hoàng chưa hoàn hồn lại được.
Vừa nãy quá nhanh, quá nguy hiểm.
Mặc dù chưa đến một phút nhưng cũng thật sự vô cùng nguy hiểm.
“Thưa cô, cô không sao chứ?”
Sau lưng Trần Khả Như hơi đau một chút, lực vừa nãy quá lớn.
Người đàn ông phía trên cô rời đi, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông cường tráng linh hoạt này.
Anh ta chính là vệ sĩ mà Lê Hoàng Việt sai đến bảo vệ cô, trừ những lúc Lê Hoàng Việt ở bên cạnh thì hầu như anh ta sẽ không rời cô quá xa.
Nhưng anh ta cũng vô cùng cẩn thận giấu mình trong đám người hoặc là trong chỗ bí ẩn, âm thầm bảo vệ cô.
“Tôi không sao, cảm ơn anh.
Còn anh thì sao?”
“Cảm ơn sự quan tâm của cô.” Người vệ sĩ đó mặt băng bó, nghiêm nghị nói: “Thưa cô, tôi sẽ lập tức báo chuyện này với ông chủ.”
Vũ Tuyết Trang chen lời vào: “Tô nhớ số biển xe của xe đó, là … Anh lập tức bảo tổng giám đốc Việt của các anh báo cảnh sát đi.
Nhất định phải điều tra ra được chiếc xe gây chuyện này.”
“Vâng, vậy tôi đi gọi điện thoại trước đây.”
Trần Khả Như xoay chuyển tròng mắt rồi nhanh chóng bổ sung: “Anh nói với cô ấy là tôi không bị thương, không cần lo lắng.”
Xảy ra chuyện lớn như vậy nên đương nhiên Trần Khả Như không muốn giấu diếm Lê Hoàng Việt, nhưng cô sợ anh lo lắng.
Lê Hoàng Việt rất quan tâm đến cô, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt nhưng anh cũng xé ra chuyện to được.
Mọi người thương lượng bàn bạc với nhau một chút, cuối cùng cùng đi đến bệnh viện để làm kiểm tra tổng thể.
Vết thương của người vệ sĩ ấy nghiêm trọng hơn cô một chút, chân và những chỗ bên ngoài thì bị gãy xương và bầm tím.
Dưới lời đề nghị mạnh mẽ của Trần Khả Như, anh ta cũng nằm viện để quan sát.
Trần Khả Như chỉ bị trầy da một chút.
Vũ Tuyết Trang đưa thuốc cho cô, vừa lo lắng vừa lẩm bẩm oán trách: “Chuyện này là sao? Ngày kia phải mặc váy cưới rồi, chắc chắn mọi người sẽ nhìn thấy vết thương trên lưng…”
Cô ấy vừa tức vừa buồn bã, không biết nên làm dịu đi cơn tức giận của mình như thế nào.
“Chị Khả Như, chị nói xem là ai, là tên nào làm ra chuyện thất đức trong giờ phút quan trọng như vậy?”
Nhưng vẻ mặt của Trần Khả Như lại rất bình tĩnh, gương mặt vô cùng bình thản nhưng trong đôi mắt lại lóe lên sự sâu xa khiến người ta không thể hiểu được.
Cô thở dài một hơi, nói rất sâu xa: “Chỉ sợ bây giờ mới là khởi đầu.”
“Khởi đầu cái gì? Chị Khả Như à, chị đừng dọa em.
Chị không được suy nghĩ linh tinh như vậy.”
Vũ Tuyết Trang lờ mờ cảm thấy da đầu mình tê đi, nổi hết cả da gà.
Khi nghe thấy ý trong lời nói của chị Khả Như, cô ấy không biết còn có nguy hiểm nào lớn hơn đang đợi ở phía trước nữa?
“Không sao đâu.”
Không đợi Vũ Tuyết Trang hỏi kỹ hơn, một người đàn ông cao gầy xuất hiện trước cửa phòng khử trùng.
Vạt áo của người ấy tung bay đi vào, giang hai tay ra ôm lấy Trần Khả Như.
Có thể nhìn thấy người ấy dùng sức ôm rất chặt.
Trừ tổng giám đốc Việt ra thì nào còn có người sỗ sàng càn rỡ như vậy.
Vũ Tuyết Trang im lặng đi ra ngoài, nheo mắt cười.
Bây giờ tổng giám đốc Việt chính là mẫu người bạn trai hoàn hảo của các cô gái, có tìm hết cả thành phố An Khánh này cũng không thể tìm được người đàn ông như vậy.
“Đồng ý với anh, em phải bảo vệ bản thân thật tốt.”
Trần Khả Như nghe thấy lời nói ở bên tay, Lê Hoàng Việt buồn bã nói.
Dường như trong giọng nói của anh mang theo cảm xúc lo lắng trong lòng hơn cả cô.
Anh ôm cô rất chặt, giống như sợ có một lúc nào đó cô sẽ chạy trốn mất vậy.
“Vâng, cho dù là vì anh thì em nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt.”
Trần Khả Như thề thốt đảm bảo, cô dùng sức giơ cánh tay lên rồi ôm lấy anh.
Lê Hoàng Việt nói với giọng trầm xuống: “Từ giờ trở đi, em không được rời khỏi tầm mắt của anh hai tư tiếng trên ngày.”
Trong ánh mắt sâu xa của anh mang theo sự sợ hãi không dễ nhìn thấy.
“… Vâng.”
Trần Khả Như mỉm cười, nhưng thật ta không thể như thế được.
Anh có sự nghiệp của anh, cô có công việc của cô, nhưng lúc này có nói như thế nào thì cũng không có lý do nguyên tắc gì cả.
Cô hỏi: “Chúng ta vẫn tổ chức lễ cưới sao?”
Trần Khả Như nói rất thẳng thắn, cô đang sợ, dường như nỗi sợ hãi lâu dài này sắp được chứng thực rồi.
“Có chứ.”
Trên gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Lê Hoàng Việt toát lên sự kiên định, dường như không có ai có thể làm rung chuyển nó được.
“Anh Việt, anh biết không, em có một linh cảm rằng em sẽ gặp được mẹ mình sớm thôi.” Ánh mắt cô rất phức tạp mà nói.
“Cho dù có xảy ra chuyện gì thì anh sẽ luôn bảo vệ em.
Không có ai có thể làm hại được em, và không có ai có thể chia rẽ được chúng ta.
Anh đã đích thân bố trí sắp xếp lễ cưới này, không có ai có thể phá hỏng được lễ cưới của chúng ta.”