Nhịp tim Vũ Tuyết Trang lại một lần nữa tăng vọt: "Cái gì?"
Cô thật muốn bóp mặt mình, không phải cô ấy đang mơ chứ.
Nhưng có ai tỏ tình lại vô cảm thế không hả? Không phải nên hết sức lo sợ, tâm tình kích động phập phồng sao?
"Không muốn thì thôi, coi như tôi chưa nói gì."
Lê Chí Cường nhìn thấy vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê của cô ấy, trong lòng chợt dâng lên chút phiền não, bất an, ngay sau đó cất bước bỏ đi.
"Chờ một chút."
Vũ Tuyết Trang vội vàng nói: "Lê Chí Cường, anh nói rõ ràng cho tôi? Nói xong thì bảo thôi? Lời nói ra còn thu lại được nữa sao? Làm người phải thành thật...!Bla bla...!"
Lê Chí Cường thích thú nhìn chằm chằm cô ấy, lẳng lặng lắng nghe.
Vũ Tuyết Trang sau đó nghĩ lại, thấy hối hận, đầu cô bị kẹt cửa à, sao lại lảm nhảm với Lê Chí Cường? Rõ ràng anh ta mới là người tỏ tình.
Chỉ là lúc này anh ta mới mấp máy môi: "Vậy...!em có đồng ý không?"
"Đồng ý."
Vũ Tuyết Trang gần như bật thốt, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cô ấy liền hối hận.
Liệu Lê Chí Cường có nghĩ mình chẳng có chút dè dặt gì không...!Haizz, cô ấy sắp bị suy nghĩ của chính mình làm cho rối tung rồi, chủ yếu là bởi vì Lê Chí Cường quá đột ngột, không cho cô ấy thời gian chuẩn bị.
Cô ấy còn tưởng anh không có cảm giác với cô.
"Ừm cái đó...!em có chuyện...!em đi trước."
Vũ Tuyết Trang lắp ba lắp bắp, mặt đỏ như quả cà chua.
Không được, bây giờ đầu cô ây loạn cào cào, về nhà nói sau.
Nhưng mà, Lê Chí Cường không cho cô ấy cơ hội chạy trốn, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô: "Tuyết Trang, em đang xấu hổ à?"
Trong mắt anh mang nụ cười trêu chọc, dung mạo dưới tròng kính như tắm gió xuân.
"Em đâu có..."
Vũ Tuyết Trang không cam lòng yếu thế cãi lại, phát hiện mình chẳng có sức.
Trời, sao giờ cô ấy lại thành kiểu “con gái nói không là có, nói một là hai” rồi, đây không phải phong cách của cô ấy? Đây không phải là phong cách của cô ấy! Chuyện gì vậy!
Ánh mắt của Lê Chí Cường không hề rời khỏi cô, Vũ Tuyết Trang có chút khó chịu khi bị ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chằm chằm.
Chính xác mà nói, không thể tránh né, mình nghĩ gì, làm gì đều bị đối phương dò ra được.
Tình trạng này khiến cô ấy cảm thấy không chút an toàn.
Vũ Tuyết Trang ơi, Vũ Tuyết Trang à, không phải bình thường mày to gan lắm sao!
"Được rồi, em cảm thấy có chút nhanh."
"Nhanh sao?"
Lê Chí Cường không đồng ý cũng không phải đối: "Anh nhớ chúng ta quen nhau hơn hai năm, có thể coi như là hiểu rõ nhau rồi."
Anh không nhắc tới, cô ấy suýt chút nữa đã quên, họ quen nhau từ khi chị Khả Như kết hôn với giám đốc Việt.
Ít nhất, ban đầu là trái tim rung động, về sau… mọi thứ đều do số phận sắp đặt, chỉ trách duyên phận của bọn họ quá nông.
Vũ Tuyết Trang gật đầu, bởi vì quá nhanh, nên thấy không thực, mấu chốt là: "Chúng ta hiểu rõ nhau từ bao giờ, em hoàn toàn chẳng hiểu gì về anh."
Anh thâm trầm, kín đáo như vậy, ngoại trừ lần đầu gặp độc miệng, bình thường anh ấy ít nói đến đáng thương.
Phần lớn những lần gặp nhau anh đều đi theo Lê Hoàng Việt, dáng vẻ một quản gia chuyên nghiệp và điềm tĩnh.
"Không hiểu?"
Lê Chí Cường hơi nhướng mày, trầm ngâm nói: "Anh tưởng chúng ta sáng nay rất quen thuộc với nhau rồi."
Vừa dứt lời, mặt Vũ Tuyết Trang lập tức biến thành một con tôm hùm sắp chín, trước giờ cô ấy không nhận ra người này cũng biết nói mấy câu ám chỉ và trêu đùa, sao có thể đột nhiên như biến thành người khác thế!
Thế cục bây giờ, rõ ràng địch mạnh, ta yếu.
Đầu óc Vũ Tuyết Trang nóng lên, sắc mặt đỏ bừng nói: "Em chỉ nhìn thấy nửa thân trên của anh, còn chưa thấy hết… "
Lê Chí Cường: "...!vậy em định nhìn hết người anh?"
Vũ Tuyết Trang: "..."
Anh ta như khổ sở nói: "Tuy rằng anh thấy tiến độ có hơi nhanh, nhưng thấy em kiên trì, anh có thể gắng mà làm..."
"Anh coi em là ai, bây giờ thật sự muộn rồi, em phải đi đây."
Cô ấy xấu hổ, thoát khỏi lòng bàn tay của Lê Chí Cường, chạy trốn như một con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi, chạy bay chạy biến.
Lần này Lê Chí Cường không đuổi theo cô ấy, mà nhìn từ xa, trên môi mềm mại cười thêm mấy phần sảng khoái.
Chuyện yêu đương, cứ làm từng bước một, không cần vội vàng.
Anh ta không phải giám đốc Việt, quen một cô gái là đưa thẳng người đó lên giường.
Hơn nữa, Vũ Tuyết Trang trông có vẻ tùy tiện, nhưng thực chất chỉ là một con hổ giấy, đâm một cái là hỏng.
Cũng không biết sáng nay cô ấy lấy can đảm từ đâu mà hôn anh.
Màn đêm dày đặc.
Lần đầu tiên trong lịch sử, bạn học Vũ Tuyết Trang hưng phấn lăn lộn trên giường, hết lần này đến lần khác không ngủ được.
Biểu hiện của cô ấy hôm nay kém quá!
Mặc dù quá trình này có một chút dày vò, nhưng ít nhất kết quả vẫn tốt.
Bây giờ cô ấy phát hiện mình thực sự không thích Tôn Khải La chút nào, nhiều nhất là cảm thấy ngoại hình, thân phận và nghề nghiệp của Tôn Khải La phù hợp với cô ấy.
Cô ấy đã hai lăm tuổi, cha mẹ vốn định sắp xếp cho cô đi xem mắt.
Cũng may, cha mẹ tôi chưa từng gặp Tôn Khải La, cũng không biết chuyện Tôn Khải La lăng nhăng, nếu không cô ấy thực sự không biết giải thích thế nào.
Khi yêu, không nên lo được lo mất như vậy, không phải nên để cảm giác rung động lòng người mạnh mẽ sao?
Cô và Lê Chí Cường quen nhau hơn hai năm, nhưng chưa bao giờ có đủ dũng khí để đi đến bước này, nhắc tới nhờ có Tôn Khải La, nếu không có anh ta, cô và Lê Chí Cường có qua mấy mùa bánh chưng nữa cũng chưa đến với nhau.
Ngay lúc Vũ Tuyết Trang đang suy nghĩ lung tung, một tin nhắn nhanh chóng nhảy ra.
Là số lạ.
Nhưng Vũ Tuyết Trang nhìn thoáng qua đã nhận ra, chính là Lê Chí Cường.
Dãy số này, cô lưu rồi xóa, xóa rồi lưu, tới tới lui lui, giằng co hồi lâu, cuối cùng nhớ rõ ràng không sót một số.
Cô bấm vào tin nhắn, trên đó viết: Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.
Đôi mắt hạnh của bác sĩ Trang híp lại thành một khe hở, khóe miệng vô thức cong lên.
Hóa ra Lê Chí Cường vẫn lưu số cô ấy, nói không chừng anh thích cô từ lâu nhưng bản thân thì mạnh miệng, công việc thì bận rộn.
He he.
Kết quả là bác sĩ Trang vì quá phấn khích, ôm điện thoại di động, chưa nhắn lại đã ngủ quên mất.
Sáng hôm sau, vì dậy quá muộn, luống cuống tay chân, không kịp trang điểm, cứ phi nguyên quả mặt mộc ra ngoài.
"Tuyết Trang, mẹ nấu bữa sáng cho con rồi đấy!"
"Con không ăn đâu! Con muộn rồi, cha mẹ cứ ăn đi!"
Vũ Tuyết Trang cuống cuồng, thưởng chuyên cần của bệnh viên là là một triệu, tháng này đã được ngày rồi, chỉ còn hai ngày nữa, cô ấy nhất định phải điểm danh đủ.
Một triệu mua bao nhiêu đồ ăn vặt mới xuể.
Nghĩ đến điều này, bất giác ý chí chiến đấu của Vũ Tuyết Trang sục sôi.
"Ấy, anh ơi, chờ tôi với!"
Lúc bác sĩ Trang ra khỏi thang máy, xe buýt ở cổng khu vừa lái đi, dù cô ấy có chạy hết tốc lực cũng không đuổi kịp.
Lái xe buýt bây giờ thật là, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Bỏ đi, đi taxi, nghìn đổi lấy triệu, rất hợp lý.
Vũ Tuyết Trang vẫy xe mãi, giờ sáng đang giờ cao điểm, tắc đường đủ kiểu, xe nào cũng chật kín người.
Không còn cách nào khác, đành phải gọi grab.
Có lần cô ấy suýt bị cướp tiền, cướp sắc vì lên nhầm xe grab, sau đó cô ấy ghét cay ghét đắng cái app này, nhưng bây giờ không phải lúc để ý đến cái này, chỉ vài giây, cô đặt chuyến.
Chưa đến hai phút, một chiếc Volkswagen đen dừng lại trước mặt.
Vũ Tuyết Trang vừa mở cửa băng ghế sau, suy nghĩ một hồi, nãy chủ xe grab bảo là Volkswagen đen sao? Không phải lại đi nhầm chuyến chứ.
"Ngờ ra làm gì, lên xe đi."
Cửa sổ ghế lái chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt không ngờ lại xuất hiện ở đây.
Mắt Vũ Tuyết Trang trừng đến sắp rớt ra: "Lê Chí Cường, thật trùng hợp."
Hôm trước cô đến nhà Lê Chí Cường, một người hướng nam, một người hướng bắc, không hề thuận đường chút nào.
Nội tâm Vũ Tuyết Trang tranh đấu một chút, cuối cùng vẫn là nghe theo nội tâm, ngồi vào ghế sau.
Lúc ngồi vào, cô ấy mới bi thảm nhận ra mình chưa trang điểm, chưa chải đầu, hình tượng sắp rớt tận đáy.
Cô lúng túng quay mặt lại, loay hoay sửa sang đầu tóc.
Cũng may tóc cô ấy dài, thẳng, vuốt mấy cái là được, nhưng quầng thâm dưới mắt và mấy nốt tàn nhang thì làm sao đây, hiu hiu.
Sau khi Lê Chí Cường lái xe, không nhanh không chậm nói: "Không phải trùng hợp, anh cố ý đến đón em."
Khuôn mặt của Vũ Tuyết Trang đỏ ửng, thầm nghĩ, đương nhiên, tôi biết em biết anh cố tình làm vậy, nhưng em đâu cần anh huỵch toẹt ra, bảo em làm sao tiếp lời đây, thật là.
Sắp xếp lại mớ suy nghĩ lộn xộn của mình, Vũ Tuyết Trang thận trọng nói: "Vậy anh sẽ không đến muộn chứ?"
"Không biết."
"..."
Không biết làm sao, cô đành he he hai tiếng như chuyển trạng thái lúng túng.
Cách cô và Lê Chí Cường ở cạnh nhau khá quái dị, cô ấy phát hiện mình thật thụ động, hoàn toàn bị đối phương dắt mũi.
Lê Chí Cường nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều, mềm mại của cô trong gương, thật quá dễ thương, không định bỏ qua cho cô ấy, thản nhiên nói: "Anh đến đón bạn gái mình đi làm, có vấn đề gì sao?"
Nghe vậy, nhịp tim của Vũ Tuyết Trang đột nhiên tăng vọt, bay vèo lên cổ họng.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại đã giải cứu cô.
"Cô ơi, tôi đến rồi, cô ở đâu? Tôi không thấy cô."
Chết rồi, là lái xe grab.
Cô nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi bắt taxi rồi, để tôi hủy chuyến, được không?” Nhiều nhất bồi thường mấy chục, ngoài ra cũng chẳng biết làm cách nào.
Ai biết đầu dây bên kia là người nóng tính, mắng: "Sao cô tồi tệ quá vậy? Tôi vòng tới vòng lui, từ xa lái đến, đúng là xui xẻo.
Lần sau đừng để tôi đụng vào cô nữa!"
"Này...!Tôi..."
Đương nhiên gặp chuyện như vậy Vũ Tuyết Trang không thể nào chịu thiệt, nhưng đối phương đã xả giận xong thì tắt máy luôn, cô ấy bỏ lỡ cơ hội, hai má phồng lên, càng nghĩ càng tức giận.
"Bữa sáng em muốn ăn gì?"
"Không muốn ăn."
"...!Tức no bụng rồi?"
Vũ Tuyết Trang: "..."
Lê Chí Cường đỗ xe cạnh cửa hàng ăn sáng gần bệnh viện, Vũ Tuyết Trang hạ cửa kính xe xuống hít thở không khí, bất giác nhìn thấy dáng vẻ khỏe mạnh của anh, cử chỉ của anh đều toát lên khí chất ưu tú.
Lê Chí Cường chủ yếu ở cạnh giám đốc Việt lâu, thật ra một mình anh ra ngoài, hoàn toàn là dáng vẻ tinh anh, tuấn tú vượt trội, cả người viếtt “năng lực làm việc của tôi rất mạnh, năng lực chuyên môn vững vàng, mặt nào cũng đảm đương được”.
Nhìn một chút, Vũ Tuyết Trang không khỏi si mê, đặt cằm lên cánh tay, đến khi Lê Chí Cường sải bước về phía cô vẫn không tỉnh ra.
"Nhìn gì đấy?"
"Nhìn anh.".