Lê Hoàng Việt?
Anh vào từ lúc nào vậy?
Trần Khả Như đưa lòng bàn tay ra trước, chống trên ngực anh, mặc dù cô đang có ý muốn kháng cự anh nhưng lại có cảm giác nghênh đón.
“Không phải anh và Trần Khả Hân đang ở…”
Nói đến đây, Trần Khả Như đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt Lê Hoàng Việt càng trở nên thâm sâu, khóe miệng mím chặt như không có độ cong: “Ở đâu, ở cái gì… sao?”
Khi anh nói chuyện, hơi thở ấm nóng của anh như đang chậm rãi đánh úp cô, từng câu từ phả ra nhẹ nhàng giống những lời yêu thương.
Trần Khả Như cảm giác da mặt cô đang co rút mạnh, dường như từng thớ thịt trong người cô đều đang run bần bật, trên trán cũng bất ngờ xuất hiện một luồng nhiệt cực kỳ nóng, khiến cô cảm thấy xấu hổ buồn bực vô cùng.
Có lẽ Lê Hoàng Việt coi mấy trò ám muội này là thú vui của anh… Nhưng cô thì khác, cô không thể nào chấp nhận được chuyện Lê Hoàng Việt chạm vào người phụ nữ khác xong lại đến làm mấy chuyện thân mật này với cô.
Nghĩ đến đây, Trần Khả Như cố gắng nén sự rung động trong lòng xuống, nhàn nhạt nói: “Tôi không quan tâm đến chuyện mấy người đang làm, dù sao thì đây cũng đâu phải lần đầu mấy người làm vậy.”
Mặc dù cô nói bằng giọng rất nhỏ, nhưng trong đó lại ẩn chứa hương vị chua chát, mà ngay cả cô cũng không nhận ra.
Ngược lại, Lê Hoàng Việt là người vô cùng nhạy cảm, vậy cho nên toàn bộ sự thay đổi trong ánh mắt của Trần Khả Như anh đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ nghĩ do bản thân nhìn nhầm, nhưng giờ thì khác, sau khi đã hiểu rõ lòng cô.
Anh hoàn toàn có thể hiểu được mọi thứ thuộc về cô, dù cho cô có đang cố gắng ngụy trang, hay che giấu nó đi nữa, anh đều có thể hiểu được.
“Làm sao, đang ghen à?”
“Đàn bà bên cạnh anh nhiều như vậy, tôi đâu có rảnh mà để ý? Chẳng qua là do tôi và Trần Khả Hân luôn luôn thù ghét nhau, tôi không thích nhìn bản mặt đắc ý của cô ta, chẳng lẽ một người luôn biết nhìn xa trông rộng như tổng giám đốc Việt đây mà cũng không hiểu sao?”
Khi nói chuyện, đôi mắt cô trong veo sáng ngời, vô tình đã làm sự thâm sâu trong mắt Lê Hoàng Việt bị lung lay.
Người phụ nữ này cũng mạnh miệng ghê, chẳng lẽ việc thừa nhận đối với cô lại khó đến vậy sao?
“Tôi chưa từng chạm vào Trần Khả Hân, cô yên tâm đi.”
Trần Khả Như ngạc nhiên nhìn anh, đây là lần thứ hai Lê Hoàng Việt nói những lời này với cô.
Giờ phút này, đôi mắt anh khẽ nheo lại, và hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt tinh anh sâu thẳm ấy chính là từng đường nét biểu cảm xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Nét ửng đỏ mà cô đang cố gắng nén xuống bất ngờ hiện lên trên má cô.
Trong khoảnh khắc ấy, cô nghĩ trong mắt anh chỉ có duy nhất một người, và người đó chính là cô.Cô cũng không ngần ngại mà tin rằng, những điều anh nói là sự thật.
Sự mập mờ này, giống như ngay cả việc hô hấp cũng phải dừng lại.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Thật sự anh không cần phải giải thích những chuyện này với tôi, Lê Hoàng Việt, anh thay đổi thái độ đột ngột như vậy, sẽ khiến tôi… thực sự hoang mang đó.”
Trần Khả Như nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, nếu không cẩn thận, có thể cô sẽ lại nói bậy gì đó cũng nên.
“Hoang mang?” Lê Hoàng Việt cười khẽ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chỉ với một nụ cười tùy hứng của anh đã khiến Trần Khả Như không thể rời mắt, hàng lông mày hơi nhướng lên, các đường nét trên mặt cũng vô cùng hoàn mỹ, mang theo sự mị hoặc mê hồn, từng ngũ quan trên mặt anh dường như đang tản ra hương vị hormone… Người xưa có câu, liếc qua đủ khiến nghiêng thành, một lần liếc lại chòng chành núi sông, câu nói này quả thực không sai.
“Coi như đây là khát vọng tình dục khó kiềm chế đi.”
Khi nghe mấy lời tục tĩu này của anh, tim Trần Khả Như đập mạnh, và một sợi dây cung nào đó bỗng vọt lên cao.
“Cô tin hay không thì tùy, hai tháng nay, ngoài chuyện của công ty ra tôi còn phải nghĩ cách ứng phó với cả cô nữa, cô nghĩ tôi còn đủ sức lực để đi ứng phó với mấy người đàn bà khác nữa sao?”
Hơi thở của anh đánh lẫn vào nhau, anh nói với giọng điệu đầy bất mãn.
Giống như… giống như một anh chồng đang oán trách cô vợ của mình không biết thông cảm cho anh ta vậy?
Trần Khả Như ngơ ngác, trong lòng cô lúc này như có cả trăm thứ cảm xúc trộn lẫn vào nhau.
Cô là bác sĩ, mặc dù chuyên về khoa phụ sản, nhưng cô cũng có sự hiểu biết nhất định về cấu tạo và hoạt động của cơ thể con người.
Một khi người đàn ông đã phá cửa xong, đặc biệt một người đàn ông lưu luyến bụi hoa như Lê Hoàng Việt, nếu không chịu làm tình điều độ thì chắc chắn sẽ phải dùng thuốc.
Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, Lê Hoàng Việt thường xuyên làm với cô, nên chắc anh cũng không có nhàn hạ đi tìm người phụ nữ khác bên ngoài làm gì…Nhịp tim Trần Khả Như đập càng lúc càng nhanh, chẳng lẽ những gì Lê Hoàng Việt nói đều là sự thật?
Chẳng trách, với tính tình của Trần Khả Hân chắc chắn cô ta sẽ to miệng khoe khoang, nhưng mấy lần gặp gần đây, cô ta không hề đả động gì đến chuyện này.
Liệu rằng cô có thể hiểu, sự tồn tại của cô đặc biệt với Lê Hoàng Việt không? Anh đã thay đổi thái độ, có thể coi đây như một bước ngoặt trong mối quan hệ này.
Trần Khả Như kích động.
Lê Hoàng Việt thấy đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch lên, khuôn mặt thanh tú giống như trái cây tươi vừa được hái xuống, kiều diễm ướt át, khiến anh nhịn không được mà nuốt nước bọt.
Mỗi khi đối mặt với cô, lý trí của anh lại trở nên rối loạn.
Trần Khả Như chớp chớp mắt, cô đã từng tự hỏi mình, tại sao cô phải phản kháng? Rốt cuộc cũng có gì khác đâu, đến cuối cùng thì cô vẫn không thể dừng việc yêu anh.
Ngay khi cô nhắm mắt lại và chuẩn bị chấp nhận, tiếng đập cửa lại vang lên liên hồi, giống như có người nào đó cố tình canh giờ đến đập cửa vậy.
“Chị, anh rể, mau ra ăn cơm."
Trần Khả Hân nói với giọng điệu nhu nhược khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Giống như Vũ Tuyết Trang từng miêu tả, tỏ ra mình là bạch liên hoa.Hoặc là bày ra bộ dáng khiến đàn ông thèm khát.
Cô ta rất giỏi ngụy trang thành một cô gái nhỏ ngây thơ yếu đuối, nhưng thực chất nội tâm lại âm u dơ bẩn cực kỳ, một người phụ nữ đạo đức giả chính hiệu.
Chỉ cần nghĩ đến sự tồn tại của Trần Khả Hân là đầu óc Trần Khả Như lại tỉnh táo lạ thường.
Cô di chuyển khuôn mặt mình, vừa đúng lúc Lê Hoàng Việt đang cúi xuống, cánh môi vô tình cọ qua gương mặt cô, như một luồng điện kích thích sự tê dại.
Hơi thở tươi mát dễ ngửi của cô vẫn vây quanh anh.
Ánh mắt Lê Hoàng Việt càng thêm sâu nặng.
Trong đó có mùi nồng đến mức không tan được.
Trần Khả Hân dùng ánh mắt để ra ám hiệu như một người đàn bà! Thật là loại người phá hoại, nhận được ánh mắt đấy của cô ta chỉ khiến anh mất hứng chứ không có gì hơn! Tối hôm qua anh đã phải nhịn… Tuy nhiên, anh đã từng chịu đựng trong một khoảng thời gian dài rồi mà, một đêm, có là gì chứ.
Ánh mắt anh hiện lên vẻ đắc ý sâu xa: Trần Khả Như đã là thịt trong chén anh rồi, không nhanh thì chậm, anh sẽ chia cô ra làm từng miếng, tất cả đều tùy vào tâm trạng của anh.
Đến lúc đã chơi chán rồi, anh sẽ dễ dàng buông tay.
“Ăn cơm.”
Trần Khả Như đẩy anh ra.
Lê Hoàng Việt miễn cưỡng tránh sang một bên, không sai, anh đang đói bụng, chứ không phải đã đói bụng.
Trần Khả Như đứng dậy, sững sờ, cuống quít chạy vào phòng tắm, vội vã đóng chặt cửa lại.
Lê Hoàng Việt nằm ngửa trên giường, anh thu ánh mắt trêu ghẹo lại, bắt đầu đánh giá căn phòng của Trần Khả Như.
Căn phòng được trang hoàng rất đơn giản, phong cách cũng tương tự như những phòng trọ bình thường, dường như không bày biện bất kỳ một vật dụng dư thừa nào.
Lê Hoàng Việt phát hiện, Trần Khả Như không có bất cứ thứ gì mà tất cả những người phụ nữ khác thích, cô gái như vậy, thực sự không đáng yêu chút nào.
Tuy nhiên, kể cả Trần Khả Như không đáng yêu, nhưng trên người cô lại tỏa ra nét hấp dẫn đến lạ kỳ.
Trên tủ đầu giường có dán mấy tấm ảnh tốt nghiệp miêu tả giai đoạn trưởng thành của cô, không thể phủ nhận rằng cô rất tỏa sáng, lấy đi mọi tiêu điểm trước ống kính.
Nhưng nét mặt vẫn luôn dửng dưng như vậy, dường như không lệ thuộc vào bất kỳ thứ gì xung quanh.
Cô không cười, có lẽ cô không thích cười.
Nói thật, Trần Khả Như không hề muốn ở lại ăn cơm, nhưng Trần Thế Phong lại dùng đủ loại ám chỉ nhằm tạo thêm áp lực cho cô, cảnh lấy lòng này có lẽ đến người qua đường cũng nhận ra.
Mà không hiểu Lê Hoàng Việt đột nhiên bị đứt mất sợi dây thần kinh nào, thái độ cực kỳ thân thiện, giống như thay đổi thành một người khác vậy.
Từ đầu đến cuối, Trần Khả Như chỉ cảm thấy sự dối trá không chân thật.
Trong lúc dùng bữa tối, anh liên tục gắp đồ ăn vào chén cho cô, cuối cùng chiếc chiếc nhỏ trước mặt cô bỗng chốc bị đắp giống như một ngọn núi nhỏ.
Trần Khả Như nhớ rõ, những món ăn mà Lê Hoàng Việt chọn cho cô, ví dụ như cá chua ngọt, thịt hầm, bông cải xanh, toàn bộ đều là mấy món mà anh thích ăn.
Đừng thắc mắc vì sao cô có thể nhớ rõ như vậy, chỉ cần có tâm, nhìn một lần là có thể nhớ được.
Nếu không phải Trần Khả Như không kháng cự, không phối hợp, chắc chắn người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ bọn họ thực sự là một đôi vợ chồng hạnh phúc.
Nhìn cảnh này, Trần Khả Hân cảm thấy cực kỳ khó chịu, tại sao Lê Hoàng Việt lại đối xử ân cần với con tiện nhân Trần Khả Như kia vậy không biết, rốt cuộc tiện nhân này đã rót cho anh thuốc độc gì rồi/
Mặc dù Trần Khả Như không phải người kén ăn, nhưng nhiều đồ ăn như vậy cô thực sự không thể nuốt trôi.
Dặc biệt là cô còn phải đối diện với hai mẹ con Phan Lệ Thu và Trần Khả Hân, ánh mắt như dao lửa nhìn chằm chằm cô giống như có thể phóng tới bất cứ lúc nào, điều này khiến cô có muốn ăn cũng nuốt không trôi.
Ăn uống có ngon hay không là tùy vào người và tâm trạng.
Điện thoại của Vũ Tuyết Trang đến rất tình cờ và đúng lúc.
“Có trường hợp khẩn cấp sao, ừm, được rồi, chị sẽ tới ngay.” Trần Khả Như không quan tâm bên kia có hiểu hay không, làm ra vẻ lo lắng nói.
Trên thực tế thì, ông nói gà bà nói vịt mà thôi.
Cuối cùng cô cũng tìm được lý do chính đáng để rời đi.
“Xin lỗi, bệnh viện có ca phẫu thuật cần được thực hiện gấp, mọi người ăn trước đi.” Giờ phút này Trần Khả Như cảm thấy cô cực kỳ may mắn, mấy người này không hề quan tâm đến những chuyện trên internet hoặc scandal của những ngôi sao, nên tạm thời họ cũng không biết đến chuyện ở bệnh viện của cô.
Tất nhiên, ngay cả việc cô đang nghỉ phép họ cũng không biết.
Cô đeo túi lên vai, chuẩn bị rời đi.
Ngay lập tức, Lê Hoàng Việt cũng đứng dậy, động thái lấy khăn giấy lau miệng trông cực kỳ ưu nhã, lễ phép nói: “Mọi người, con cũng ăn xong rồi, Khả Như có việc gấp, nên con sẽ đưa cô ấy đi.”
Trần Khả Hân vừa ngậm một quả bồ hòn to tướng xong, nên sức chiến đấu hiện giờ của cô ta tụt xuống mức âm, ngồi một góc ngoan ngoãn ăn cơm, không dám hó hé một tiếng.
Trần Thế Phong vốn dĩ muốn giữ lại, nhưng vấn đề là ông ta đã sớm nhận ra sự chú ý của Lê Hoàng Việt đã dồn hết lên người Trần Khả Như rồi, ánh mắt anh luôn nhìn Trần Khả Như, không hề di chuyển đi chỗ khác.
Vất vả lắm mới gặp được, chuyện hạng mục công trình ông ta còn chưa kịp nói, đâu thể để Lê Hoàng Việt rời đi dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên, tính tình Lê Hoàng Việt có hơi ảm đạm, nói không chừng anh có thể trở mặt ngay ở giây tiếp theo.
Trần Thế Phong nghĩ thầm, quan hệ của hai đứa này hiện giờ đã tiến triển đến mức độ này rồi, là do con nhỏ Khả Như cố tình lừa ông ta, rõ ràng Lê Hoàng Việt đối xử với cô rất tốt, vậy mà lại làm ra vẻ không thân thiết, rõ ràng là muốn đứng nhìn, không muốn giúp ông ta.
Đúng là đã coi thường con nhỏ này! Hừ!
“Hoàng Việt, lần sau lại đến nữa nha, nơi này giờ cũng là nhà con rồi, không cần khách sáo đâu.”
Trần Thế Phong tương đối bình tĩnh, dù gì thì ông ta cũng đã lớn tuổi.
Hơn nữa, một công trình lớn như vậy, đâu cần phải vội vàng nói trong một buổi tối, tương lai vẫn còn dài, thật ra ông ta không có lòng tham, chỉ cần có được một công trình là được rồi.
Con rể giúp cha vợ, đấy là đạo lý hiển nhiên rồi.
Tuy nhiên Trần Thế Phong rất thông minh, biết tiến biết lùi, căng giãn vừa phải, chuẩn bị tốt chiế lược trước, biết đâu lại câu được con cá lớn.
Lê Hoàng Việt lái xe đến bệnh viện, đi được một đoạn, Trần Khả Như kêu anh dừng xe ven đường, “Để tôi xuống ở đây đi, anh có việc thì cứ đi trước.”
Lê Hoàng Việt sảng khoái làm theo.
Trần Khả Như xuống xe, sau đó Lê Hoàng Việt liền chạy đuổi theo cô, thích thú quấn quanh cô, từng bước ép sát: “Tôi không có việc gì hết.”
Cô nhíu mày, dù biết những gì mình sắp nói có hơi không tôn trọng đối phương, nhưng cô không thể không nói.
“Lê Hoàng Việt, rốt cuộc anh muốn thế nào hả? Tôi không thích cảm giác ám muội không rõ ràng như vậy, có gì nói rõ ra đi, chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau đi!”.