Lê Hoàng Việt nhíu mày, ánh mắt toát lên sự nguy hiểm, cô gái kia? Cô ta không phải bị huỷ đi khuôn mặt rồi à? Tại sao vẫn còn định làm mưa làm gió?
Võ Anh Thư dựa theo cái cột mà trèo lên, cố nén tiếng nức nở và nói tiếp: “Là Đàm Thu Trang,là cô ta đố kỵ với bác sĩ Trần cướp mất hợp đồng người phát ngôn vốn thuộc về cô ta,còn đố kỵ với tổng giám đốc Lê anh, cô ta nói bác sĩ Trần là con hồ ly, cướp mất anh.
Muốn huỷ đi tất cả mọi thứ của bác sĩ Trần, mới có thể thỏa lòng được!”
Nghe xong, sắc mặt của Lê Hoàng Việt trùng xuống, dưới lông mày,không nhìn ra được một chút biểu tình nào.
Thời gian đằng đẵng làm con người muốn nghẹt thở.
Ngay khi Võ Anh Thư đang run rẩy gần như không thể chịu đựng được, Lê Hoàng Việt mở lời, lặng lẽ hỏi: "Cô nói cô ta xúi giục cô, cô có chứng cứ không?"
"Có, ngân phiếu của cô ta đưa cho tôi,còn có là tiền mặt tôi đổi ở ngân hàng!"
Võ Anh Thư lo lắng nói: "Giám đốc Lê, nếu không thì bây giờ anh thả tôi đi, tôi về nhà tìm chứng cứ khác cho anh, tôi có thể đến để đứng ra làm chứng!"
Cô ta ở đó ra sức nói, nhưng Lục Tư Thành không chút phản ứng.
"Không cần nữa."
Anh lạnh lùng nói.
"Tại sao,giám đốc Lê, lẽ nào anh không tin tôi sao?"
Võ Anh Thư trên trán đổ đầy mồ hôi, toàn thân dựng tóc gáy, hoảng hốt đứng dậy.
Lê Hoàng Việt ngạo nghễ quay người lại, mặt không chút biểu tình dặn dò: “Hai người các cậu, trực tiếp đem người ném xuống sông, làm sạch sẽ một chút.”
"Vâng, ông chủ."
Hai người đàn ông đi trước đồng thanh đáp lại.
Đến
Hai người họ đều xuất thân từ đặc chủng binh, được Lê Hoàng Việt thuê làm vệ sĩ.
Thân thủ tất nhiên không hề bình thường,mỗi bước chân,mỗi ánh mắt đều toát lên mạnh to lớn.
Đồng tử của Võ Anh Thư đầy kinh hãi,cơ thể cô ấy co rút lại sợ hãi, "Tổng giám đốc Lê, không, ngài đang đùa tôi phải không? Giết người phạm pháp đó, hơn nữa chuyện này tôi chỉ là chân sai vặt mà thôi…!”
"Bộ dạng tôi giống như đang nói đùa à, làm đi!"
"Cứu mạng… tổng giám đốc Lục, xin tha mạng cho tôi..."
Võ Anh Thư hét lên kinh hãi, nhưng bị hai vệ sĩ khống chế dễ dàng nhét vải vào trong miệng.
Chân tay bị trói chặt, cô ta bây giờ trông như một con cừu non bị giết thịt, tính mạng của cô ta có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, di động của Lê Hoàng Việt vang lên.
“Alo, sao vậy?” Mặc dù giọng anh nghe điện thoại vẫn như cũ, nhưng rõ ràng đã dịu đi rất nhiều, biểu tình cũng sôi động hơn chút.
"Không sao."
Điện thoại là của Trần Khả Như.
Khi mối quan hệ trở nên tốt đẹp hơn, căn bệnh ung thư giả vờ sẽ luôn bộc phát.
Đến Cô chỉ định hỏi xem anh có bận không? Anh có muốn ăn tối cùng nhau không? Cặp vợ chồng bình thường, có vẻ như ngoại trừ bữa trưa,sáng tối đều sẽ ở cạnh nhau.
"Cô tan làm rồi sao? Ở bệnh viện đợi tôi mười phút, tôi đến đón cô ngay."
Lê Hoàng Việt nghe giọng điệu cũng đoán được tâm ý, mặc dù đối phương không nói gì.
"Hả? Không cần đâu, anh có việc bận cứ làm đi.
Tôi đi cùng Vũ Tuyết Trang."
Trần Khả Như bị nhìn thấu tâm tư, đổi chủ đề không được tự nhiên cho lắm, dấu Lê Hoàng Việt là bản thân bị ác mộng dằn vặt cả một đêm, vẫn chưa đủ!
"Vậy được,tuỳ cô, buổi tối..." Lê Hoàng Việt ý định còn chưa xong, giọng điệu mơ hồ.
Cô nhanh chóng trả lời: "Buổi tối tôi hẹn Vũ Tuyết Trang đi xem phim!"
Lê Hoàng Việt nở nụ cười trầm thấp: "Phim gì mà phải xem cả đêm, hay là...!cô cố ý tránh tôi?"
"Không có."
"Hay là, cô đang ám hiệu cho tôi là muốn đi xem phim cùng nhau?"
Khuôn mặt của Trần Khả Như trong suốt cuộc gọi luôn là một màu hồng nhạt, khác hoàn toàn với bộ dạng cao lạnh thường thấy
May là đang ở trên đường có người qua người lại, nếu là ở bệnh viện, không biết bị Vũ Tuyết Trang nói thành cái gì nữa.
"Không có, alo, tín hiệu của tôi không tốt...!alo..."
Trần Khả Như trong cái khó ló cái khôn, câu nói dối thường hay xuất hiện trong những bộ phim truyền hình, cô biết rằng kỹ năng diễn xuất để tạo niềm tin của mình gần như bằng không
Nhưng tắt máy như vậy sẽ làm cô cảm thấy bản thân thoải mái hơn
Bởi vậy, Lê Hoàng Việt từ đâu nghe ra được rằng cô muốn cùng anh xem phim vậy?
Có lẽ bởi vì một câu nói của anh, toàn thân Trần Khả Như đã rung động, trong lòng như có con vượn đang nhảy múa.
Trong tâm trí cô một cảnh tượng hiện lên trong vô thức: trong rạp chiếu phim ánh đèn mờ ảo, trên màn hình D cực lớn, đang chiếu một bộ phim ngôn tình, cô nắm tay Lê Hoàng Việt rồi hòa theo điệu nhạc lãng mạn, hơi thở của anh càng lúc càng trở nên gấp gáp...!Sau đó, đôi môi mềm mại của anh tiến đến gần...!
Dừng! Trần Khả Như, mau khống chế sự ảo tưởng của mình đi!
Ai đã đến rạp chiếu phim chỉ chuyên tâm để hôn cơ chứ?? Có điên không?
Trần Khả Như điều chỉnh lại tâm trạng,định quay về biệt thự sớm một chút, cuối cùng sau khi suy nghĩ kỹ lại, vẫn là gọi điện cho Vũ Tuyết Trang.
Tuy rằng vừa rồi chỉ đơn thuần lợi dụng cô ấy, nhưng lúc này cô lại thực sự muốn mời Vũ Tuyết Trang đi xem phim.
Nhắc mới nhớ, cô và Vũ Tuyết Trang rất ít dành thời gian đi mua sắm cùng nhau, Vũ Tuyết Trang luôn phàn nàn rằng cô nhất định không phải là con gái.
Làm gì có cô gái nào suốt ngày đi làm và ở nhà, trò giải trí lớn nhất mỗi ngày là chơi với dao mổ.
Ở nhà kho.
Lê Hoàng Việt nhíu mày, rõ ràng anh đang rất vui vì kỹ năng nói dối vụng về của Trần Khả Như.
"Hừm--" Cách đó không xa, Võ Anh Thư vùng vẫy kịch liệt, hai mắt mở to, cô không thể tin được.Lúc này Lê Hoàng Việt lại đáng sợ đến như vậy, hắn chính là Diêm La sống trong địa ngục, nỗi khiếp sợ của cô ta ngày càng tăng lên.
Vải trong miệng không biết rơi ra từ lúc nào,miệng cô ta được tự do rồi, mặc cho cánh tay bị kéo lê, cô ta không muốn chết, "Anh Lê, anh tha cho tôi đi, để tôi kể cho anh nghe một chuyện liên quan đến Trần Khả Như, anh tha cho tôi đi có được không? tôi thực sự không muốn chết, đừng bắt tôi phải chết chìm..."
Với giọng khóc lóc của Võ Anh Thư làm cả nhà kho trở nên điên loạn, thêm vài phần thảm thiết.
Nghe vậy, lông mày kiếm sắc của Lê Hoàng Việt nhíu lại, dần mất đi chút cáu kỉnh, anh bước tới gần, hơi thở nguy hiểm và hung hãn bao trùm,Võ Anh Thư run như cầy sấy.
"Nếu cô dám có câu nào dối trá..." Lê Hoàng Việt lạnh lùng uy hiếp.
Võ Anh Thư dường như rất tuyệt vọng, nói không ra lời: “Tổng giám đốc Lê, những gì tôi nói đều là sự thật.
Hôm đó tôi đã theo dõi bệnh viện tư mà Trần Khả Như đến.
Cô ta đến ở khoa phụ sản.
Mười phần thì đến chín phần là cô ta đi phá thai.
Nếu anh không tin,phái người đi điều tra.
Nếu là chuyện không có gì, tại sao không làm trực tiếp tại Bệnh viện đa khoa? Cho nên nhất định là loại chuyện đó.
Tôi làm việc trong bệnh viện, tôi gặp qua nhiều rồi, tổng giám đốc Lê, tôi là nghĩ cho anh, anh bị cắm sừng từ bao giờ cũng không biết đấy...!"
"Câm mồm!"
Lê Hoàng Việt gắm giọng quát, cả khuôn mặt tối sầm lại, lông mày và đôi mắt đều phủ một tầng băng giá, hơi thở u ám bất định.
Không ai biết được anh đang nghĩ điều gì, nghi ngờ, tin tưởng,hay đang bán tín bán nghi?
Võ Anh Thư bị tiếng quát của đối phương doạ cho tỉnh táo lại rất nhiều, nỗi oán hận vừa trỗi dậy, liền không thể khống chế được.
Lúc đó cô ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Tại sao Trần Khả Như phải có vẻ lén lút như vậy? Bây giờ vừa nghĩ đến cô ta đã hiểu ra rồi.
Chắc đến % là có con với người đàn ông khác, vì vậy mới phải lén lút đi xử lý, định giấu Lê Hoàng Việt.
Hai vệ sĩ đợi ông chủ chỉ thị thêm.
Đối với vệ sĩ mà nói, mệnh lệnh của ông chủ cao hơn tất cả.
Vả lại, bọn họ vốn dĩ là từng trải đao nhuốm đầy máu,chín mất một còn trong mưa bom bão đạn,giết một người đối cũng dễ như giết một con kiến vậy.
Qua một lúc lâu, khuôn mặt căng thẳng của Lê Hoàng Việt dần thả lỏng, anh trầm mặc nói: "Đem cô ta đến đồn cảnh sát."
"Vâng, ông chủ."
Võ Anh Thư vừa nghe là đồn cảnh sát, toàn thân cô ta nhẹ nhõm hẳn, nhẹ nhàng ngất đi.
Hai vệ sĩ đã kịp thời đỡ lấy cô ta.
Đối với điều Võ Anh Thư nghe thấy không có tin gì có thể tốt hơn tin này.
Cô ta đến đồn cảnh sát để đầu thú,nhiều nhất cũng chỉ tính là đồng phạm, phán vài năm tù là được thả ra rồi, còn hơn là đang sống mà bị dìm chết.
Lê Hoàng Việt quá nhẫn tâm khi đối xử không chút thương hoa tiếc ngọc với một người đẹp!
Tại sao lại thay đổi quyết định?
Lời nói của Võ Anh Thư,có mấy phần đáng tin?
Lê Hoàng Việt đôi mắt thâm sâu, còn lồng ngực lại vô cùng đau khổ, Trần Khả Như về mặt lý trí sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh.Nhưng phụ khoa, đứa con, là có ý gì?
Lẽ nào...!
Có vài lần,anh và Trần Khả Như khi làm chuyện ấy mà không hề có bất kỳ biện pháp phòng tránh.
Liệu có phải...!Lê Hoàng Việt hai mắt đột nhiên nhíu chặt, Trần Khả Như trước đây rất kỳ quái, không lẽ thực sự là...!
Nhưng trước đây thực sự anh đã từng nói rằng, cô không xứng đáng có con của anh, nhưng--
Lê Hoàng Việt sốt ruột xua tay, hai người vệ sĩ đưa Võ Anh Thư đi, trực tiếp đưa đến đồn cảnh sát.
Cùng với một phần cuộc đối thoại vừa rồi được ghi âm lại, cùng gửi đến đồn.
Không chỉ Võ Anh Thư phải đau khổ mà ngay cả Đàm Thu Trang cũng không thể thoát.
Mọi chuyện được giải quyết êm đẹp hơn anh tưởng, nhưng mọi chuyện chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Lê Hoàng Việt day day lông mày, trong lòng đầy ngờ vực và phiền muộn.
Chuyện tạt axit huỷ nhan sắc, rõ ràng là nhằm vào một mình Trần Khả Như, cho nên chọn thời cơ lúc cô nhận hàng, chẳng phải cơ hội thành công sẽ lớn hơn sao?
Nhưng tại sao Trầm Quý,bọn họ lại chọn vào ngày đầu tiên trong lễ khai trương của Entertainment?
Lê Hoàng Việt đảo mắt, anh cảm thấy nhất định là có ai đó đứng đằng sau Đàm Thu Trang,ở trong bóng tối bí mật làm ra tất cả những chuyện này.
Mục tiêu của đối phương có lẽ không phải là Trần Khả Như, mà là anh ta...!
Trần Khả Như vừa quay trở lại biệt thự Di Linh, liền nhận được cuộc gọi từ cảnh sát Dư.
May là có ghi chú, nếu không cô thực sự tưởng rằng đó là một cuộc lạ.
"Cảnh sát Dư, anh có khỏe không?"
"Cô Trần, tôi gọi điện muộn như vậy làm phiền rồi, nhưng những gì cô nói với tôi lần trước, tôi luôn thay cô lưu tâm.”
“Là bên chỗ Vương Kỳ có tin tức rồi sao? "
Tim Trần Khả Như đập loạn xạ,cố tỏ ra như đang bình tĩnh hỏi.
“Không sai, chính là tên tội phạm bị truy nã mà cô nhắc tới, tôi tìm ra rồi."
"Thật sao? Cảm ơn anh cảnh sát Dư."
Không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, tâm tình của Trần Khả Như nhẹ nhõm trở lại.
Vài mạch máu bị tắc nghẽn, từng cái một dần dần dãn ra.
“Cô Trần, thật ngại quá, người Vương Kỳ thì đã tìm thấy, nhưng có thể không giúp được chuyện của cô rồi.
Một tiếng trước, chúng tôi nhận được tin báo phát hiện một thi thể trôi trên sông ở đây, sau khi đối chiếu và xác minh sơ bộ thì rất có thể xác chết này là Vương Kỳ mà cô nói...!"
"Cái gì, chết rồi!"
Trần Khả Như như bị một tiếng sét đánh trúng, một lúc lâu sau không có phản ứng gì, cô đờ đẫn cắn môi.
Cổ họng nghẹn lại,lúc này đến nửa từ cô cũng không thể nào thốt ra được
"Alo, cô Trần? Cô vẫn đang nghe chứ? Alo?".