Hàn Mộc Tâm dừng bước, hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
"..."
Đúng vậy, người ta đã cảm ơn, hắn lại gọi lại, chẳng lẽ nói, cô nói cảm ơn thật không có thành ý, không chấp nhận được.
Một cái cúi người chín mươi độ như vậy không có thành ý, vậy thế nào mới là có thành ý?
Lấy thân báo đáp?
Sở Trạm Đông nhíu mày nhìn cô một cái, hay là thôi đi!
Ho nhẹ một tiếng: "Tôi đưa cô đi!"
"Không, không cần." Hàn Mộc Tâm gấp rút khoát tay cự tuyệt.
Sở Trạm Đông mở cửa xe bên chỗ lái xe: "Lên xe!"
Nhàn nhạt hai chữ, nhưng lại làm cho người ta không thể cự tuyệt.
Hàn Mộc Tâm cắn môi, do dự một chút rồi cũng lên xe.
Trên xe, cô ngồi nghiêm túc, bộ dáng không dám thở mạnh. Làm cho Sở Trạm Đông nhíu mày: "Nếu trong túi xách không có tiền, vì sao lại không cho hắn?"
"A..." Hàn Mộc Tâm căn bản không nghĩ tới, hắn sẽ nói chuyện với mình, ngẩn ngơ không kịp phản ứng.
"..."
Như thế nào thanh âm giống hệt nhau, nhưng não lại kém nhau đến thế chứ?
Được rồi!
Hắn không còn gì để nói nữa!
Hắn không nói, Hàn Mộc Tâm rốt cục phản ứng, ngập ngừng nói: "Đó là cái túi duy nhất của tôi."
Lời nói này, Sở Trạm Đông lại không nghe ra ý mất mặt trong câu nói này.
Nói xong cô còn ôm cái túi vào trong ngực, ôm chặt hơn một chút.
A, còn tưởng rằng trong túi có cái gì quan trọng với cô, hóa ra là...
Người phụ nữ này...
Sao có thể nghèo như vậy?
Ba ngày sau, toàn bộ công ty cao thấp gần như muốn sôi trào.
Toàn thể nhân viên được phát thưởng.
Cấp trên đưa ra lí do là.
Hạng mục mới cuối cùng đã đi vào quỹ đạo. Vì đây là kết quả từ sự cố gắng của mọi người, cho nên là khích lệ.
Sở Trạm Đông thề, hắn tuyệt đối không phải đến nhìn xem người phụ nữ kia có được tiền thưởng thì có bộ dáng gì, hắn chỉ là...
Đến để thị sát!
Đúng!
Thị sát!
Cái người nghèo kiết xác kia ở đâu?
"Bộ phận của cậu tổng cộng có bao nhiêu người?" Hắn hỏi Vương Lỗi.
"Trước mắt thêm tôi tổng cộng hai mươi người!" Thế nào lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
Sở Trạm Động gật đầu: "Lần trước có mấy nhân viên tới đây?"
"Hai người!" Vương Lỗi trả lời: "Một người bí thư, một nhân viên văn phòng."
"Người đâu?" Sở Trạm Đông đi vào trong.
"..." Cho nên cố ý đến để thị sát nhân viên?
Sự xuất hiện của hắn làm cho tất cả công nhân viên nghiêm chỉnh hẳn.
Đồng loạt đứng dậy, đồng loạt cúi người chào, đồng loạt chào hỏi.
"Ngồi xuống đi!" Sở Trạm Đông hỏi: "Nhân viên mới có thích ứng được không?"
Một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp từ chỗ ngồi đứng dậy, nũng nịu trả lời: "Nhờ ơn tổng giám đốc, vô cùng tốt!"
"Ừ!" Sở Trạm Đông quét mắt một vòng: "Không phải nói hai công nhân viên mới sao, một người khác đâu?"
"Xin nghỉ rồi!" Vương Lỗi trả lời: "Buổi sáng có gọi đến, nói là trong nhà có chuyện, muốn xin nghỉ."
Xin nghỉ?
Sở Trạm Đông không biết, tại sao trong lòng lại nóng này, trong lúc họp còn nhiều lần thất thần.
Tan làm, hắn lái xe đến khu ký túc xá kia, hắn mới bừng tỉnh.
Hắn đang làm gì vậy?
Đúng là điên mất rồi, không phải là giọng nói giống nhau thôi sao...
Quay xe...
Kít....
Đột nhiên thắng xe, đúng lúc dọa tới Hàn Mộc Tâm vừa ra ngoài đổ rác, quay đầu về phía Sở Trạm Đông nhìn qua.
Bốn mắt nhìn nhau, Sở Trạm Đông đương nhiên không thấy rõ mặt của cô, kính đen cùng tóc che hết, bất quá trên tay cô có băng vải...
Cô bị thương?
Bước chân căn bản không thèm nghe lời hắn, chờ hắn phục hồi tinh thần thì người đã ở trước mặt cô.
"Tổng, tổng giám đốc?" Hàn Mộc Tâm giật mình.
"Tay của cô là chuyện gì?" Sở Trạm Đông nói xong, ý thức được mình nói như vậy có điểm không ổn: "Chính phủ đấu thầu nên tôi đến xem một chút."
Lấy lí do ngu ngốc như vậy, hắn đúng là say!
Bất quá không thể nói, nghe được cô xin nghỉ, hắn liền đứng ngồi không yên.
Đứng ngồi không yên?
Hắn có sao?
Không có!
"Tối qua lúc tắm không cẩn thận!" Hàn Mộc Tâm nói nguyên nhân bị thương: "Tổng giám đốc, ngài có muốn đi lên uống ly trà?"
"...Được rồi!"
Người ta đã mời, mình cũng không thể từ chối, nếu hắn nói mình không lên, cô lại cho là hắn coi thường cô thì sao?
Trong nhà coi như sạch sẽ.
Ít nhất không có bừa bộn giống như cô gái kia.
Hắn ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, còn Hàn Mộc Tâm đi rót nước.
Để cho một người bệnh đi rót nước cho mình, quả thật có chút không ổn, nhưng mà...
Hắn cũng không thể nói, cô không cần bận rộn, tôi không khát!
Không khát vậy hắn tới làm gì?
Một ly trà hoa cúc, Hàn Tử Tây đặt trước mặt Sở Trạm Đông: "Thật ngại quá, trong nhà không có lá trà tốt."
"Không sao!" Tỏ rõ mình không phải là người khó phục vụ, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm: "Hương vị tươi mát, không tệ lắm!"
Sau đó là sự im lặng.
Nếu không phải đột nhiên điện thoại reo lên, hắn cũng không phải đi.
Bệnh viện.
Lúc Sở Trạm Đông đến, đám người lão phu nhân đang chờ ở ngoài phòng sinh.
"Đông tử, cháu đến rồi à?" Lão phu nhân kéo tay hắn: "Tiểu Du không cẩn thận bị té, bác sĩ nói có thể sẽ sinh non."
"Sở Trạm Đông nhìn vào cánh cửa phòng sinh đóng chặt, trên khuôn mặt tuấn tú không có vẻ vui sướng hay lo lắng, bình tĩnh giống như chuyện này căn bản không liên quan tới hắn.
Hắn đỡ lão phu nhân đến một bên ghế sô pha ngồi xuống.
Lão phu nhân nhìn phòng sinh trước mắt, ánh mắt đầy lo lắng: "Ông trời phù hộ, muốn lão thái bà ta đi tìm chết ta cũng không oán hận, chỉ mong đừng làm Tiểu Du cùng đứa nhỏ có việc gì!"
“Bà nội..." Sở Bích Đình lên tiếng: "Người nói cái gì thế? Đứa nhỏ là cô ta muốn sinh, biết rằng tim mình không tốt, còn cứ cố sinh đứa bé kia, có chuyện gì thì cũng là cô ta tự làm tự chịu."
Nói đến Mộ Cẩn Du, Sở Bích Đình trong lòng lại tức.
Nhìn qua rất đơn thuần, không nghĩ tới lại là loại kỹ nữ kia, công phu đúng thật rất cao siêu, ngắn ngủi hai năm mà đã có thể từ em gái trở thành mẹ của một đứa bé rồi!
"Con câm miệng cho ta!" Lão phu nhân trừng cô: "Tiểu Du làm như vậy chẳng phải là vì quá yêu Đông tử sao, con bé liều mạng như vậy cũng là để cho Sở gia lưu lại hương khói, không được nói cô ấy như vậy."
"Có thể vì Sở gia sinh con, thân thể nàng không khỏe mạnh, bệnh tim sẽ di truyền!"
"Con còn nói!"
Kỳ thật Sở Bích Đình nói rất đúng, bệnh tim quả thật có thể di truyền, nhưng mà...
Thời gian không còn kịp rồi, mặc kệ đứa bé là nam hay nữ, phải được sinh ra trước khi Đông tử tuổi, nếu không...
Sở Bích Đình cất cao âm lượng “Bà nội..."
Nghe hai người đấu khẩu, Sở Trạm Đông một bên cũng không ngăn cản,cũng không khuyên nhủ, cứ ngồi ở đó.
Đối với đứa bé kia...