Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

chương 85

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bữa cơm là do Âu Dương Lâm nấu, một bàn lớn gồm tám món ăn và một món canh

Đường Quả nói là để ăn mừng cô cùng Âu Dương Lâm chính thức trở thành người yêu, cũng chúc mừng Hàn Tử Tây ngày kia sẽ kết hôn.

"Cạn ly!" Đường Quả có vẻ rất hưng phấn, rót cho mỗi người một ly rượu vang đỏ, sau đó giơ cao ly rượu: "Chúc chúng ta càng chạy càng thuận, càng chạy càng xa trên con đường hạnh phúc!"

"Em nên uống ít một chút, lần trước là ai nói dạ dày không thoải mái vậy?" Âu Dương Lâm ở bên cạnh nhắc nhở.

"Không có việc gì..." Đường Quả cười giảo hoạt: "Anh không biết có cái gì gọi là khổ nhục kế sao?"

"Cho nên em đã gạt anh?" Sắc mặt Âu Dương Lâm trầm xuống.

"Tức giận?" Đường Quả hôn Âu Dương Lâm một cái lên má, nịnh nọt nói: "Mỹ nam, em sai rồi, xin anh tha thứ cho em!"

Âu Dương Lâm xoa đầu cô: "Em thật ngây thơ!"

Đường Quả dùng đầu đụng vào cánh tay anh: "Anh ghét em, sao tôi lại đáng thương thế này!"

"Em ngồi xuống đi!" Âu Dương Lâm đẩy cô, gắp một cái đùi gà vào bát cô: "Đây là món em thích ăn nhất này!"

Đường Quả cười hì hì, không chút dè dặt nào dâng lên môi thơm của mình cho Âm Dương Lâm, hai mắt long lanh nhìn hắn: "Ôi anh chàng đẹp trai của em!"

"..."

Hàn Tử Tây thiếu chút nữa đã bị nghẹn.

Cô chỉ muốn hỏi rằng: Tiểu thư Đường Quả à, rốt cuộc ngài còn muốn tôi phải mất mặt bao nhiêu lần nữa đây?

Ngay Cả những lời nói như vậy cũng có thể nói ra được, quả thực người bạn này của cô... quá kinh khủng rồi!

Hàn Tử Tây nhìn Âu Dương Lâm, cho dù hắn là một người đàn ông cũng phải đỏ mặt.

Hai người bọn họ ở chung một chỗ với nhau rất giống như những cặp đôi đang yêu nhau bình thường khác. Cô còn thấy ánh mắt mà hắn nhìn Đường Quả chất chứa đầy nhu tình, không giống như là làm bộ, cho nên... Có lẽ là cô quá nhạy cảm rồi!

Ăn cơm xong, Đường Quả muốn đi rửa chén, Âu Dương Lâm lại ngăn cản: "Em cùng Hàn tiểu thư nói chuyện đi, anh rửa là được rồi!"

Hai mắt Đường Quả liền sáng lên: "Nhất định là kiếp trước của em đã làm được rất nhiều việc tốt, cho nên kiếp này mới có thể gặp được anh!"

Âu Dương Lâm chỉ cười không nói, hoàn thành tốt công việc của một người đàn ông biết nội trợ: thu dọn chén đũa và đi rửa chén.

Còn hai cô gái ngồi thì cùng nhau xem ti vi ở phòng khách.

Hai người còn chưa kịp trò chuyện với nhau quá hai câu, thì di động của Đường Quả đột ngột vang lên. Là chuông báo nhắc nhở về những đơn hàng của cô.

"Trong thành phố có người định mua một món hàng, họ đang cần gấp, mình phải giao cho họ ngay bây giờ!" Đường Quả chạy trở về phòng, ôm một thùng đồ, đứng trước phòng bếp hét to: "Bảo bối , em có việc gấp phải ra khỏi nhà một lát, anh làm xong rồi thì đem ra cho Mộc Tâm dĩa trái cây nhé!"

Âu Dương Lâm nghe thế nên đi ra, trên tay vẫn còn đeo bao tay rửa chén: "Anh cũng sắp xong rồi, chờ một chút anh đưa em đi!"

Nhưng Đường Quả đã chạy ra cửa để đi giày: "Không cần đâu anh, em chỉ đi khoảng nửa tiếng thôi. Sắp trễ rồi, không nói nữa, em đi đây."

Sau khi Đường Quả đi, Âu Dương Lâm nhìn Hàn Tử Tây cười cười, rồi lại trở về phòng bếp, ước chừng năm phút sau đi ra, trên tay cầm thêm một đĩa trái cây.

"Trái cây này là chúng tôi cùng mua lúc chiều, nghe nói là cô rất thích!" Âu Dương Lâm để đĩa trái cây xuống bàn, ngay trước mặt Hàn Tử Tây, rồi ngồi xuống phía đối diện cô. Sau đó hắn đưa cho cô một cái dĩa xiên bạc để ăn thanh long.

Hàn Tử Tây nhận lấy: "Cám ơn!"

Âu Dương Lâm cũng cầm một miếng táo, nho nhã cắn một cái, nhai một cách thong thả ung dung.

Hai người đều không lên tiếng, không khí giữa hai người có chút xấu hổ. Cuối cùng vẫn là Âu Dương Lâm hỏi một câu: "Quả Quả nói ngày kia cô sẽ kết hôn, chúc mừng cô!"

"Cám ơn!" Hàn Tử Tây khẽ cười một tiếng.

Sau đó, hai người cũng không nói nữa, mãi cho đến khi Đường Quả trở lại.

Đường Quả quay về không được bao lâu thì Âu Dương Lâm liền đi về.

Đường Quả giúp đỡ cô rửa mặt sạch. Lúc Hàn Tử Tây nằm trên giường, cô liền nghĩ tới lời đề nghị của Mặc Thiên Kình.

Hôn lễ đó... cô không muốn tham gia chút nào!

Tại sao lại như vậy ư?

Chẳng biết tại sao cô lại có cảm giác rất bài xích!

Hàn Tử Tây đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên một bóng đen xoẹt qua cửa sổ phòng cô.

"Ai?" Hàn Tử Tây cảnh giác ngồi dậy.

"Là tôi!"

Giọng nói trầm thấp này không phải của Sở Trạm Đông thì là của ai?

Tại sao người này và Mặc Thiên Kình lại có cùng một tật xấu như vậy?

Hắn không nói lời nào liền đi đến phía giường của cô.

Động tác của hắn vô cùng tự nhiên, giống như hắn đã thực hiện không dưới cả trăm lần. Hắn vén chăn, trực tiếp nằm xuống rồi ôm lấy cô, không những vậy hắn còn thở ra một cách vô cùng thỏa mãn: “Quả nhiên không lạnh chút nào! Hình như tôi đã phát hiện ra giá trị của cô rồi, người cô còn tốt hơn máy điều hòa rất nhiều!”

Cho nên...

Hơn nửa đêm người đàn ông này nhảy qua cửa sổ đi vào phòng là để ôm một cái máy điều hòa nhiệt độ là cô?

Hàn Tử Tây không muốn suy nghĩ nữa, cũng không có tâm tình nhiều lời với hắn, cho nên cô liền nằm yên không lên tiếng.

Nhưng hắn cũng không nói lời nào, không bao lâu đã truyền đến tai Hàn Tử Tây tiếng hít thở ổn định.

Hàn Tử Tây không biết vì cái gì mà không bao lâu cô cư nhiên cũng ngủ thiếp đi.

Khi cô mới vừa nhắm mắt lại, người đàn ông vốn đang ngủ say lại đột nhiên tỉnh dậy. Hai con mắt thâm trầm đen láy vô cùng tỉnh táo.

Hắn cúi đầu nhìn người con gái đang nằm trong ngực mình, thấy hô hấp của cô càng ngày càng sâu, đôi mắt của hắn bất giác lại nhu hòa.

Ngón tay dài của hắn chạm lên hàng mi của cô, chậm rãi miêu tả, đến khi đụng phải những vết thương kia, gương mặt liền nhanh chóng trở nên sắc bén: “Cô gái chết tiệt, em dám dùng trí thông minh nhỏ bé của mình để đùa giỡn với tôi? Em có tin tôi sẽ giết chết em hay không?”

Lời nói hung ác của hắn nói ra, nhưng khi nghĩ đến có thể sẽ khiến cho cô tỉnh giấc, thì khí thế của hắn lại vội vàng dịu xuống.

Sở Trạm Đông giống như đang đóng kịch, trong nháy mắt từ bộ dáng hung ác đã trở thành ôn nhu như nước, vòng tay của hắn đang đặt trên eo cô cũng từ từ siết chặt lại, môi mỏng cũng thuận thế in lên cánh môi anh đào của cô: “Cô gái chết tiệt, cả đời này em chỉ có thể của tôi mà thôi!”

Hôn lễ vẫn được tiến hành như dự kiến!

Nơi cử hành hôn lễ chính là tòa nhà cổ kính của Đông Phương gia.

Sau khi Sở Trạm Đông dẫn cô tới liền để cô nghỉ ngơi trong phòng nghỉ. Trong lòng cô lại nghĩ đến lời hứa của Mạc Thiên Kình.

Theo như lời nói của hắn thì trước mười hai giờ đêm hôm qua cô đã treo một món đồ màu trắng ngoài sân thượng. Nhưng từ đầu tới giờ cô vẫn luôn chờ trong phòng, mọi người cũng đã chuẩn bị thay váy cưới cho cô rồi nhưng vẫn chưa thấy Mặc Thiên Kình xuất hiện.

Không lẽ hắn ta nói đùa?

Không... cô biết Mặc Thiên Kình là người như thế nào. Mặc dù hắn không phải là một người đáng để tín nhiệm nhưng vẫn biết giữ lời hứa.

Hàn Tử Tây đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì cánh cửa được mở ra!

Hàn Tử Tây mong đợi nhìn sang, nhưng khi thấy một đám người mang mặc âu phục mang theo váy cưới tiến vào thì cô lại nhăn mày.

Người phụ nữ đi đầu bước đến trước mặt Hàn Tử Tây tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là người của Lận thị, còn đây là lễ phục mà cô cần.”

Ba người phía sau đang ôm ba hộp đồ cũng tự động bước lên, khi mở ra, bên trong hộp lại là...

Mũ phượng và khăn đội đầu?

Màu sắc lễ phục đỏ thẫm, bên trên còn có những họa tiết phượng hoàng được thêu bằng chỉ vàng, đều là những màu sắc biểu thị cho việc vui sắp xảy ra.

Hàn Tử Tây cho rằng đây là một chiếc váy không khác gì những lễ phục truyền thống, nhưng khi người phụ nữ trung niên kia lấy cả bộ lễ phục ra khỏi hộp thì cô mới thực sự kinh ngạc!

Đây là một bộ lễ phục kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây mà cô lần đầu tiên được chiêm ngưỡng!

Thắt lưng của bộ lễ phục được may giống sườn xám, bó sát người bằng những họa tiết phượng hoàng, cũng tôn lên đường cong hoàn mỹ của Hàn Tử Tây. Từ phần eo trở xuống là tầng tầng lớp lớp vải mỏng màu đỏ dài và xòe ra rất xa.

Rõ ràng là hai phong cách hoàn toàn đối lập, nhưng khi bộ váy cưới được mặc lên người Hàn Tử Tây, nhìn bản thân được phản chiếu trên gương, cô lại không tìm thấy được bất kỳ chỗ nào không phù hợp.

Quả nhiên trên đầu cô không thể thiếu mũ phượng...

Chiếc mũ phượng phản chiếu ra kim quang lấp lánh, nhưng lại không hề nặng chút nào, không biết là được làm bằng loại vật liệu gì.

Nhìn bản thân của mình trong gương, Hàn Tử Tây lại khẽ giật mình, dù sao đây cũng chỉ là giả mà thôi, không cần phải hoành tráng như thế chứ?

Khi bên ngoài vang lên âm thanh của kèn Xô-na thì Hàn Tử Tây cũng được đội lên đầu một cái khăn voan đỏ. Cô được hai người khác đỡ đi từ từ ra khỏi phòng.

Hàn Tử Tây cho rằng cô sẽ trực tiếp được dẫn đi đến nơi bái đường, nhưng không ngờ cô còn được đỡ lên... kiệu hoa.

Tiếng kèn Xô-na vẫn cứ vang lên, Hàn Tử Tây đang ngồi trong kiệu hoa len lén vén tấm màn che cửa ngoài ra, nhưng đập vào mắt cô là...

Cái người đang cưỡi trên một con ngựa cao to kia chính là Sở Trạm Đông!

Hắn cũng đang mặc trên người bộ lễ phục giống tân lang, trước ngực còn có một cái hoa cưới đỏ thẫm to đùng...

Đúng lúc này, đột nhiên hắn kìm hãm con ngựa lại nhìn về phía cô. Khi hai mắt chạm nhau, không biết vì điều gì mà Hàn Tử Tây vội vàng bỏ màn kiệu xuống, giống như cô bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu vậy.

Không... làm sao có thể chứ! Vừa rồi cô không chỉ nhìn thấy Sở Trạm Đông, mà còn có... Camera!

Không chỉ có một cái mà có rất nhiều camera, không lẽ lễ cưới giả này đang được phát truyền hình trực tiếp sao?

Không phải không lẽ, mà chính xác là như vậy. Nói như vậy, hôn lễ đang được phát trực tiếp trên cả nước thì Bất Hối cũng biết được rồi!

Lúc này, Bất Hồi đang cùng xem ti vi với Đào Đào.

Từ khi sư phụ bắt gặp cậu hôn Đào Đào, sư phụ rất tức giận và hậu quả sau đó cực kỳ nghiêm trọng.

Sư phụ nói: “Hàn Bất Hối, con giỏi lắm, dám chiếm tiện nghi con gái yêu của sư phụ?”

“Sư phụ, con mới tám tuổi, Đào Đào chỉ có hai tuổi, chiếm tiện nghi là để nói những người lớn, bây giờ sư phụ nói con như vậy không thích hợp chút nào!”

Bất Hối con cũng không có vui vẻ gì đâu!

Mắt của tiểu gia con cũng không có mù, con gái cưng của sư phụ con cũng không thèm!

“Làm sao? Con cảm thấy sư phụ nói như vậy rất oan uổng cho con?” Đào Hử cười lạnh: “Bị sư phụ bắt quả tang lại còn không dám thừa nhận? Mặc dù con mới chỉ tám tuổi nhưng đó chỉ là bên ngoài mà thôi!”

“...” Là sao? Những lời này của sư phụ là có ý gì?

Cái gì chỉ là vẻ bề ngoài? Không lẽ nội tâm của cậu rất già hay sao?

Tiểu gia vẫn còn rất trẻ, tâm hồn vẫn còn thuần khiết được không?

Đừng tưởng rằng là sư phụ thì tiểu gia thì có thể sỉ nhục tiểu gia, tiểu gia nói cho sư phụ biết, tiểu gia cũng không phải người có thể dễ dàng trêu chọc, tiểu gia đánh không lại ngài thì tiểu gia sẽ đánh con gái ngài!

Mặc dù trong lòng mắng chửi không thương tiếc, nhưng mặt ngoài Bất Hối vẫn giữ bộ dáng biết lỗi: “Dạ dạ, sư phụ dạy phải. Về sau cho dù Đào Đào lớn lên có đáng yêu như thế nào con cũng sẽ không liếc nhìn em ấy. Nhìn thấy em ấy con sẽ lập tức đi đường vòng.”

Tất nhiên Đào Hử biết con gái của mình rất thích thằng nhóc này. Đừng nói một ngày không thấy như cách ba thu, chỉ cần một giờ không gặp được thằng nhóc này thì Đào Đào sẽ lại khóc.

Ngày đó Tiểu tử này đi gặp Hàn Tử Tây, cục cưng của hắn liền nhốt mình trong phòng mà khóc. Tuy nói như vậy nhưng hắn cũng không muốn con gái cưng của mình phải khóc.

Quả nhiên Đào Đào không hổ danh là con gái hắn, ánh mắt nhìn người quả thật không tệ. Tên nhóc này có tài trên mọi phương diện, để nó làm con rể của mình miễn cưỡng có thể chấp nhận được.

Cho nên Đào Hử liền nói: “Thôi con cũng thích Đào Đào, mà nó cũng thích con, hai đứa cũng đã hôn nhau rồi. Sư phụ không thể dùng một gậy mà đánh chết một đôi uyên ương được. Từ nay về sau sư phụ cho phép con trở thành con rể của sư phụ.”

“..” Bất Hối nghe vậy liền nghẹn họng. “Sư phụ, không phải con không muốn, mà nếu mẹ con biết chuyện này chắc chắn sẽ có ý kiến. Dù sao con với mẹ không có địa vị cao như sư phụ trong tổ chức, không nên trèo cao a!”

“Không sao, quan hệ giữa sư phụ và mẹ con cũng không tệ, mà ta cũng chẳng quan tâm đến những thứ kia!”

“Sư phụ...”

Ánh mắt hung ác của Đào Hử nhìn sang Bất Hối: “Sao? Con có ý kiến gì?”

“Không có ạ, ha ha ha... Con sao dám có ý kiến gì, con vui mừng còn không kịp đây...” Đây là sư phụ đưa con gái cho con nha, vậy thì đừng trách con không khách khí.

...

“Anh Bất Hối, anh đừng chuyển kênh nữa, Đào Đào muốn xem Đại Hùng Đại Nhị.”

Muốn xem gì thì xem đi, tiểu gia đi chơi đây!

Nghĩ vậy, Bất Hối bấm chuyển thêm vài kênh nữa, không có gì thì sẽ đi chơi.

Đợi chút, cái gì vậy? Hình như cậu thấy ông chú biến thái đang cưỡi ngựa...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio