Editor: Quỳnh Nguyễn
"Thình thịch! - -" một tiếng, cửa cư nhiên bị người từ bên ngoài đá văng ra, một bóng dáng nháy mắt hấp tấp xông vào: "Lãnh Vân Lâm cậu, cậu...."
Lời còn chưa dứt, nhìn đến Lãnh Vân Lâm ôm vị cô nương ở trên bàn làm việc, người nọ ngạc nhiên một trận. Lập tức anh lại một tiếng mắng to: "Mẹ kiếp, Lãnh Vân Lâm, cậu cư nhiên đói khát như vậy a! Ban ngày ban mặt tại văn phòng, cậu ngay cả bức màn cũng không kéo lại..."
"Thình thịch! - -" trả lời của anh, là Lãnh Vân Lâm nắm lên gạt tàn thủy tinh bên cạnh hung hăng hướng trên mặt của anh ném tới!
Người nọ phản ứng cũng nhanh, lập tức nghiêng đầu, gạt tàn tại bên cạnh đầu của anh lướt qua, đập bể trên tường sau lưng anh, vỡ vụn giống như pháo hoa nở rộ.
"Mẹ kiếp cậu thật đúng là đánh...." Người nọ mặc dù miệng tiện, nhưng mà cũng chỉ là oán giận một câu, sau đó nhanh chóng thối lui ra ngoài, lại vẫn đóng cửa.
Tại trước đóng cửa anh không lưu tâm nhìn lướt qua hai cái nam nữ kia. Anh chỉ nhìn đến nữ nhân kia ngồi ở trên bàn làm việc rộng rãi, đối mặt cửa sổ, nhìn không tới mặt của cô. Chỉ là nhìn đến muôn vàn tóc của cô rối tung xuống, đường cong lưng hoàn mỹ làm cho người ta mơ màng.
Mặc dù hai người kia tựa hồ là tại thân mật nhưng mà hai người đều đã quần áo chỉnh tề, trái lại cảm giác vừa mới bắt đầu.
Còn muốn lại nhìn anh bỗng nhiên thu được ánh mắt Lãnh Vân Lâm phẫn nộ chí cực, mới cười mỉa một tiếng lập tức thối lui ra ngoài, khép cửa.
Lãnh Vân Lâm nhìn đến anh rời khỏi mới thu hồi ánh mắt, không có biện pháp, đều đã như vậy, lại vẫn như thế nào tiếp tục?
Anh bất đắc dĩ thối lui trở về, thu thập quần áo, Mộ Thanh Vũ tự nhiên cũng biết không có cách nào khác tiếp tục. Cô cũng chậm chậm trở về, mặc quần áo.
Đương nhiên cái quá trình này cô cũng không có thể biểu hiện cực kỳ bối rối, cô ngược lại là chậm rãi vươn ra ngón tay thon dài, nhẹ nhàng cúi người tiếp xuống. Đầu đầy tóc rũ tiếp xuống, từ bờ vai quấn đến phía trước. Lại che khuất phong quang dưới váy của cô, tại dưới mép váy tung bay có vẻ đặc biệt dụ hoặc.
Bất tri bất giác trong lúc đó, tâm tư Lãnh Vân Lâm vừa mới an định lại lại hơi chút có chút di động.
Không biết cô là cố ý, vẫn lại là hữu ý, tóm lại, cô ngồi thoáng nghiêng, bộ dáng eo nhỏ nhẹ lay động, nhẹ nhàng kéo quần lót của cô, lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn anh một cái, khóe môi của cô giương lên, thanh âm hơi có chút khàn hỏi: "Làm sao vậy?"
Trong lúc này, váy của cô một nửa bị xốc lên, một nửa kia đáp ở trên người. Phía trên quần áo cực kỳ chỉnh tề, nhưng mà hai cái đùi của cô một cái vắt lên, theo đũng váy giống như có thể như ẩn như hiện nhìn đến phong cảnh bên trong...
Lúc lơ đãng, ánh mắt anh bỗng dưng một sâu. Ngón tay thon dài cũng dần dần hướng trắng nõn của cô dò xét qua đi.
"Uy, như thế nào còn không có tốt? Cậu thực ở bên trong tiếp tục làm xong toàn bộ a?"
Bên ngoài, cái gia hỏa không biết sống chết kia còn đang tại chỉ sợ thiên hạ không loạn hô to.
Lãnh Vân Lâm nhắm hai mắt lại, từ từ đem hỏa nhiệt trong lòng lắng đọng lạ.
Lại mở mắt ra anh đã khôi phục trở thành cái anh nguyên bản bình tĩnh nghiêm trang kia.
Nếu không phải bên ngoài có cái hồn, anh nhất định coi như không có tiếp xuống, ăn uống no đủ mới được!
Đợi cho hoàn toàn sửa sang tốt, Mộ Thanh Vũ giương mắt nhìn đến anh vẫn như cũ không giương mày, trong lòng tại buồn cười.
Nói ra anh còn rất thảm, như thế nào cùng cô làm loại sự tình này lại luôn là chỉ thiếu chút nữa?
Bất quá, bạn thân này tựa hồ cùng trước kia bất đồng rồi.