Editor: Quỳnh Nguyễn
" Vừa mở miệng chính là "Hồ ly tinh" a, "Kẻ gây tai hoạ" đủ loại mắng a? Bà cũng không sợ đánh mất thể diện Lãnh gia các người sao?"
"Cô nói cái gì?!" Đổng Gia Thường tức đến hô hấp không được, ngực kịch liệt lên xuống."Cô, cô cái đồ không giáo dưỡng này!"
"Uh`m." Mộ Thanh Vũ cư nhiên không chút do dự thừa nhận. "Nếu như ngay cả mặt đối phương đều đã chưa thấy liền mắng cô "Hồ ly tinh" coi như là giáo dưỡng mà nói, tôi quả thật không có giáo dưỡng!"
"Còn có. "Việc đã đến nước này, Mộ Thanh Vũ cũng không sợ nháo bể.
Nói thật, cô còn muốn từ bên người Lãnh Vân Lâm thoát đi, trả tiền cho anh cũng được, cô không muốn làm!
Ai muốn bị một người nam nhân bắt buộc như vậy, không để ý tâm nguyện của cô một lần lại một lần muốn cô, hận không thể đem cô phá gỡ tận xương?
Cô cũng không muốn tiếp tục lấy lòng Lãnh Vân Lâm. Mẹ anh hiện tại tìm tới cửa, nếu có thể để cho mẹ anh làm anh đánh mất ý niệm dây dưa mình, cô sẽ càng cao hứng!
" Tôi đúng là bị con trai của bà mua về với giá một trăm vạn. Nhưng mà tôi đối với Lãnh gia các người không có hứng thú! Anh muốn kết hôn Triệu Hiểu Huyên gì cũng được, Hiểu Huyên Hiểu Huyên cũng được, yêu ai đó, tôi không xen vào!"
Cô nói xong lời này, không chỉ có Đổng Gia Thường tức giận, Lãnh Vân Lâm cũng cau mày.
Cô đây là cái ý tứ gì? Mặc dù hiện tại anh muốn giữ cô, nhưng mà cũng chưa từng có suy xét quá cùng cô kết hôn, vấn đề sau này a.
Nhưng mà lại bị cô khinh bỉ như vậy!
Giống như gả cho anh, cùng anh nhấc lên quan hệ là chuyện để cho cô chán ghét!
Bất tri bất giác trong lúc đó, trong đầu của anh tăng thêm một tia cảm xúc cáu giận!
Cô gái này, thật đúng là một ngày không đánh, cô không chừa! Cô muốn lợi dụng thù hận mẹ anh đối với cô sau đó thuận lý thành chương bị oanh ra ngoài? Không có cửa đâu!
"Em nói không sai!" Lãnh Vân Lâm bỗng nhiên cười cười, sau đó, bước ra chân dài, đi đến trước mặt cô. Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoắn một sợi tóc dài của cô.
"Mẹ, người phụ nữ này a, nhưng mà con tốn một trăm vạn mua được. Còn không có hưởng dụng vài ngày như thế nào có thể để cho cô rời khỏi? Như thế nào cũng phải làm con vui vẻ mới được!"
Đổng Gia Thường nhìn đến hai người này kẻ xướng người hoạ, Mộ Thanh Vũ vẫn lại là biểu tình ung dung không hề áy náy, bà tiến thoái lưỡng nan, nhất thời tức đến mức chết đi sống lại.
"Vân Lâm!"
"Mẹ, con tự có chừng mực." Lãnh Vân Lâm sắc mặt bình tĩnh, lập tức mở miệng: "Diệu Quân, đưa mẹ tôi trở về. Về sau không có việc gì, chớ quấy rầy công tác của con!"
"Vân Lâm!" Đổng Gia Thường không nghĩ tới, người bị đuổi đi cư nhiên là mình!
Bà dù sao cũng là mẹ của Lãnh Vân Lâm, nhất định phải đứng ở chỗ này, ai dám để cho bà rời khỏi? Cho dù là Trình Diệu Quân cũng không dám tùy tiện nhúng tay chuyện tình hai mẹ con bọn họ.
Cho dù anh biết mẹ của Lãnh Vân Lâm tại lúc anh ta còn rất nhỏ liền không quản anh rồi. Tình cảm hai mẹ con bọn họ đạm mạc, anh ta đối với Đổng Gia Thường ỷ lại, thậm chí so ra kém tình cảm anh ta đối với bác gái Phong Lâm Tuyết.
Nhưng mà dù nói thế nào, Đổng Gia Thường cũng là mẹ ruột của anh ta. Máu mủ tình thâm này cho dù lại lãnh đạm cũng chung quy so với anh một người ngoài mạnh hơn.
Ôi chao, ai, ôi, từ vừa mới bắt đầu anh liền không nên đứng ở bên cạnh, đây có bao nhiêu xấu hổ a!
Đổng Gia Thường nghiêm mặt ở một bên, nhìn đến đáy mắt anh trêu tức, hơi hơi lộ ra một tia bá đạo, trong lòng bà hiện ra một chút dự cảm điềm xấu.
Nhưng mà hoàn hảo, bà tin tưởng con trai của tự mình. Phụ nữ bên ngoài thủy chung chỉ là một ngọn gió. Anh muốn kết hôn tất phải là môn đăng hộ đối.