Editor: Quỳnh Nguyễn
Lãnh Vân Lâm trái lại rất hào hứng, tựa vào thang máy mỉm cười nhìn cô: "Đây là rất ít lần anh tiến vào siêu thị! Với em cùng nhau!"
Mộ Thanh Vũ cũng xấu hổ châm chọc, nghĩ nghĩ mới hỏi: "Buổi tối anh muốn ăn chút gì?"
Anh từ từ dựa dẫm vào cô, trước mắt bao người vươn tay cánh tay vòng tại phần eo của cô lôi cô đến bên cạnh mình, chóp mũi cố ý vô cùng thân thiết cọ chóp mũi của cô như là hôn môi.
Một câu mềm mại từ trong cổ họng anh nỉ non mà ra: "Anh muốn ăn em, làm sao bây giờ?"
Người xung quanh liếc mắt, bộ dáng Lãnh Vân Lâm vừa cao lớn vừa đẹp trai, quần áo cũng cực kỳ đẹp. Nhất là mắt ôn thuần khiêm tốn lấp lánh, quả thực là đâm thẳng lòng người.
Mà Mộ Thanh Vũ mặc trên người là quần áo Lãnh Vân Lâm chọn lựa cho cô, phi thường hiện lên dáng người. Cô mặc dù không phải tuyệt sắc, nhưng mà bộ dáng cũng không kém, hai người soái ca mỹ nữ đứng ở cùng chỗ hôn môi, quả nhiên là hấp dẫn không ít người nhìn.
Lãnh Vân Lâm cũng là cố ý giở trò xấu, anh cũng không có thật sự hôn, mà chỉ là môi nhẹ nhàng cọ xát, giống như là lúc lơ đãng tại môi cô mềm mại cọ xát quá, mang đến dòng điện thật nhỏ.
Cho dù cô không thích, cũng không thể không nói, Lãnh Vân Lâm thật sự là một cao thủ hiểu được tình điệu!
Cô thoáng né tránh, anh trái lại vẫn truy đuổi, đợi cho anh rốt cục va chạm vào khóe môi của cô, cô mất hứng nhăn lại mày. Lại nghĩ đến không thể chọc giận anh, chỉ có thể để cho anh tận tình hôn môi.
May mà thang máy rất nhanh đến chỗ dưới lầu, Lãnh Vân Lâm lúc này mới buông ra cô. Nhìn đến đáy mắt cô trong vắt, khóe môi lại nhẹ nhàng nhếch lên, hiển nhiên cô bộ dáng không cao hứng, anh lại càng cười đến đắc ý.
Khóe môi giương nhẹ, anh mỉm cười lộ ra răng nanh giống bạch ngọc: "Em không biết sao? Hiện tại em mang loại cảm giác dục cự hoàn nghênh này càng đáng yêu rồi!"
Mí mắt cô vừa nhấc, lông mi run lên, đối với anh phóng ra một cỗ ánh mắt phẫn nộ cùng hậm hực. Nhưng mà sau khi nhìn đến mỉm cười đắc ý dương dương đáy mắt anh lại càng u oán, sau cùng, cô chỉ có thể hít sâu, lập tức điều chỉnh ra mỉm cười quyến rũ: "Vân Lâm, anh muốn ăn chút gì? Em đều đã làm cho anh."
Lãnh Vân Lâm nhìn đến cô biến sắc mặt giống như ảo thuật, trong lòng lại càng mừng rỡ. Không biết vì cái gì, cô gái giảo hoạt này luôn luôn có thể cho anh có rất nhiều kinh hỉ.
Có đôi khi anh vẫn cảm thấy mình đã giẫm lên điểm mấu chốt của cô nhưng mà thoáng một cái, cô cư nhiên bắt đầu bắn ngược rồi!
Hơn nữa năng lực thích ứng này cực nhanh, biến hóa phong phú, quả thực làm cho người ta xem thế là đủ rồi!
Nếu anh còn tại giải trí Hoàng Đình, mang cô thiên tài biểu diễn này đến dưới danh nghĩa mình, hảo hảo bồi dưỡng, không chừng chính là sinh ra ảnh hậu mới!
Anh nhướng mày, đầu ngón tay cố ý tại eo nhỏ của cô nhẹ nhàng bấm: "Anh vô luận muốn ăn chút gì, em đều đã làm cho anh?"
Cô tự nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, cáu giận hướng anh trừng mắt một cái, đổi lấy cười ha ha của anh.
Anh làm việc nghiêm cẩn cùng cứng nhắc, chỉ là biểu tượng của anh. Kỳ thật nội tâm anh chấp nhất, là "Nguyên tắc."
Cái gọi là nguyên tắc, chính là điều mục anh đặt, kế hoạch, không chỉ là mình, những người khác cũng phải tuân theo.
Nếu có người muốn thoát đi quỹ đạo này, như thế anh sẽ sử dụng thủ đoạn kéo cô trở về trong dàn giáo quy định của mình.