Editor Quỳnh Nguyễn.
Không nghĩ tới, Lãnh Vân Lâm lại một hơi, đem cả miếng trứng cùng ngón tay của cô, tất cả đều nuốt vào!
Mộ Thanh Vũ cảm thấy nhột đầu ngón tay, anh rất nhanh đem khối trứng gà dùng đầu lưỡi cuốn vào, không thèm nhai nữa mà đem nuốt vào.
Mộ Thanh Vũ định rút ngón tay mình về, anh nhẹ nhàng dùng sức cắn giữ lại, không cho cô rời khỏi.
Cô đành phải để mặc cho anh cắn ngón tay mình, chờ đến khi nuốt hết, cô còn tưởng rằng mình sẽ rút ngón tay mình ra được, lại không nghĩ rằng, anh thế mà đem lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay của cô.
Toàn thân cô run lên, trên ngón tay, truyền đến cảm giác ẩm ướt. Anh chăm chú liếm một vòng quanh ngón tay của cô, một chút nước tương thừa cũng không bỏ sót.
Cô có chút ngứa ngáy, nhất là, cô nhìn thoáng qua Lãnh Vân Lâm, thần sắc rất chăm chú, giống như con rắn, từng chút từng chút đem ngón tay của cô, thân thể, còn cả linh hồn tất cả đều đặt vào tầm kiểm soát của mình!
Nhất là, loại ấm áp, ẩm ướt kia mang theo một chút thô ráp của lưỡi, mềm mại luồn qua ngón tay, thỉnh thoảng dùng răng cắn, nhẹ nhàng đụng vào cô, làm cho toàn thân cô không khỏi run lên, hận không thể lập tức thoát đi khỏi hoàn cảnh này!
"Vân, Vân Lâm." Hơi thở của cô hơi bất ổn, hai chân đều như muốn nhũn ra!
Cô không thể hiểu cảm giác lúc này, mặc dù tối hôm qua Lãnh Vân Lâm đối với cô rất bạo ngược, thế nhưng, có lẽ bởi vì bạo ngược, cô căn bản chưa có kinh nghiệm trải qua cảm giác này.
Thật đúng là, làm cho lòng người tê tê, làm thế nào cũng không đúng. Thật giống như bị một chú mèo nhỏ chui vào người, trong lúc lơ đãng, nhẹ nhàng dùng móng vuốt cào cào nhẹ một hai cái trong lòng ngươi.
Lãnh Vân Lâm vốn là cao thủ trong chuyện tình cảm, điểm ấy trong lòng cô biết rõ. Chỉ là, cô không nghĩ tới, anh hoàn toàn áp dụng trên người cô, cảm giác rất khó có thể chịu đựng!
Cô không muốn dây dưa với anh thêm nữa, dùng sức đem ngón tay rút về, quay người hướng nhà bếp đi tới:" Em, em đi xem một chút, canh đã nấu xong chưa."
Không nghĩ tới, còn chưa đi được hai bước, liền bị một đôi tay nắm chặt ở eo nhỏ.
Thân thể ấm áp của người đàn ông từ phía sau lưng cô nhích lại gần. Cô cảm giác được, hô hấp của anh đang dâng lên cổ của cô, nóng một chút, nhột một chút. Cứ nhớ lại kinh nghiệm ở cùng anh, cô chỉ nhớ rõ tối hôm qua một lần vô luận là từ năm năm trước, hay một tuần trước trong trí nhớ, đều rất mơ hồ, cô nghĩ không ra.
Thế nhưng là, tối hôm qua, mặc kệ là nóng bỏng, bạo ngược, lặp đi lặp lại nhiều lần, cô đều nghĩ cách trốn đi!
Bao nhiêu vui vẻ cô không cảm thấy, chỉ cảm thấy giống như đang bị tra tấn!
Thịt đã đưa đến tận miệng, Lãnh Vân Lâm làm sao cho phép tới tay lại bay mất? Anh ngửi ngửi ở cổ cô, thân thể của cô mềm nhũn ra, còn lưu lại mùi thức ăn, giống như một bữa tiệc mỹ vị.
"Canh nấu càng lâu, hương vị càng đậm đà!" Ngón tay của anh dọc theo phần eo của cô, chậm rãi đi lên, nhẹ nhàng đo từ eo đến dây áo của cô, đem mở hết khóa.
"Thế nhưng, đồ ăn đều đã làm xong." cô không thế thích ứng, nhất là hô hấp nóng bỏng của anh, thân thể cường tráng, còn đang tùy tiện làm càn tại eo cô, mang theo bàn tay to lớn thô ráp, khiến cho cô cảm giác như cả đầu ngón chân đều như cuốn lại!
___________