Editor: Quỳnh Nguyễn
Mà loại tiết tấu này rốt cục tại tiếng gõ cửa sổ gần như vui sướng cắt ngang.
"Thùng thùng thùng! - - "
Chính là thanh âm, gõ cửa sổ này để cho hai người hoảng sợ, giằng co 10 phút đều không có va chạm vào môi đối phương, lại ở phía sau dính đến cùng nhau!
Đương nhiên đôi môi chỉ là tiếp xúc rồi nhanh chóng rồi rời đi, Lãnh Vân Lâm bất mãn xoay người, muốn đánh chết cái người cực kì độc ác quấy rầy kia!
Là ai đui mù như vậy cư nhiên ở phía sau quấy rầy bọn họ thân mật!
Đây chính là tại dưới đại lâu tập đoàn Lãnh thị, trong xe của anh, cư nhiên còn có người dám quấy nhiễu chuyện tốt của anh!
Vừa chuyển đầu, a, thật đúng là là người quen!
Trước cũng là bạn thân này một cước đạp cửa đi quấy rầy chuyện tốt tại văn phòng của anh, sau đó buổi tối lừa gạt anh đến party Lâm Vũ Thâm, chính mình nhưng không có xuất hiện, Triệu Hiểu Nam!
Nghĩ đến chuyện tình tối hôm đó, trên mặt Lãnh Vân Lâm nhất thời lộ ra tàn ác!
Anh không nói hai lời, đẩy mở cửa xe đi ra, túm cổ áo Triệu Hiểu Nam: "Tiểu tử cậu còn dám tới?"
"Ha ha hắc, bạn thân, xin bớt giận." Anh ta hì hì cười, bị anh cầm lấy cổ áo cũng không tức giận, chỉ là nói. "Tớ không phải cũng bị Diệp Lan Hề lừa sao? Cậu ta nói là bạn học tụ hội ai biết quả thật là đồng học, chỉ là không phải người trong vòng của chúng ta."
Lãnh Vân Lâm hừ một tiếng, buông Triệu Hiểu Nam ra. Mộ Thanh Vũ cũng vừa lúc từ trong xe chui ra, anh ta còn chào hỏi đối với cô: "Chào."
Biết người nọ là bạn tốt Lãnh Vân Lâm, cô cũng lễ phép gật đầu. Triệu Hiểu Nam lại cười to, hướng cô dựng thẳng ngón cái: "Làm tốt lắm! Tôi đều nghe nói, cô quả nhiên đầy đủ độc ác! Nghe nói cầm một bình rượu nện vào Lâm Vũ Thâm tiểu tử kia làm cậu ta vào bệnh viện, khâu bảy mũi trên đầu! Khà khà khà khà, làm là tốt! Tôi đã sớm nghĩ muốn tìm một cơ hội chém gọt hỗn đản kia, lần này cô giúp tôi trút giận rồi!"
Mộ Thanh Vũ không nói gì, cô thế mới biết, thì ra ngày đó Lãnh Vân Lâm mang cô đi hẹn bạn, không phải cái loại party hỗn loạn này, mà là tụ hội đồng học.
Nếu là cùng đồng học tụ hội mà nói, trái lại trường hợp bình thường, xem ra người này còn không đến mức không có nhân tính như thế, muốn cô đi party giúp anh thu phục những cái phú gia công tử này.
Nhưng mà cho dù là biết như vậy, cô cũng không có đối với Lãnh Vân Lâm thêm thân quá nhiều.
Dù sao, anh lúc ấy, là quả thật buông tay cô.
Cái người đàn ông này nói, đều là không thể tin. Cho dù anh vừa mới đối với cô ôn nhu, thời khắc mấu chốt vừa đến vẫn là xem phụ nữ như quần áo, không lưu tình chút nào đem cô ném!
Cho nên Lãnh Vân Lâm còn tự cho là thế công ôn nhu của anh vừa rồi để cho tâm Mộ Thanh Vũ dao động một chút.
Được rồi, cô thừa nhận, dao động là dao động rồi.
Nhưng mà loại dao động này cùng động tâm là hai chuyện khác nhau.
Cô không ngốc, tự nhiên biết chính mình cùng Lãnh Vân Lâm kém cách xa vạn dặm, căn bản không có khả năng cùng một chỗ.
Không từ mà biệt, hoàn cảnh gia đình của anh, xuất thân của anh, cha mẹ anh còn có vòng luẩn quẩn của anh cùng cô cũng đã là hai thế giới.
Party khuya ngày hôm trước, bất quá là một góc băng trong sinh hoạt của anh.
Yêu thích của anh, phẩm vị của anh, bạn bè anh lui tới không có một chút có thể cùng sinh hoạt của cô có chỗ xuất hiện, song phương căn bản không có tiếng nói chung, cũng liền không có cơ sở cùng một chỗ.
Liền càng đừng nói, anh căn bản là không thích cô, cô cũng vậy.
Đương nhiên cô khẳng định biết, anh hiện tại là có hứng thú với chính mình, hơn nữa cũng sẽ tốn tâm tư tới dỗ cô. Đó là một hiện tượng tốt.