Editor: Quỳnh Nguyễn
Là một năm 20 vạn, hơn nữa còn cần có hội viên giới thiệu, nếu không lại nhiều tiền bạc, cũng không đi vào được.
Từ bãi đỗ xe dưới đất thang máy một đường hướng lên trên, Mộ Thanh Vũ đi theo Lãnh Vân Lâm vào thang máy, trước nhìn anh nhấn nút lầu ba.
Lầu ba là cửa hàng nữ trang. Bởi vì cửa hàng nhà này kinh doanh là thương phẩm giá cao, lại là thời gian làm việc buổi chiều, cho nên người cũng không nhiều.
Mộ Thanh Vũ nhìn một đám nhãn hiệu nổi tiếng giữ độc quyền... Trước quầy, chỉ có nhân viên tiêu thụ mặc chỉnh tề mặt hiện mỉm cười nho nhã lễ độ đứng thẳng, cũng rất ít có cái người vào xem.
Lãnh Vân Lâm không khỏi trần dẫn cô đi tới trước một cái nhãn hiệu quần áo và trang sức phụ nữ, cô ngẩng đầu vừa thấy nhãn hiệu, Chanel.
Cô bán hàng nhiệt tình nghênh đón: "Hoan nghênh đến xem!"
Lãnh Vân Lâm vừa vào cửa ngồi ở một bên, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ vẫy vẫy tay: "Tìm một bộ quần áo có thể gặp người cho cô."
" Tốt, tiên sinh." Nhân viên tiêu thụ mang theo Mộ Thanh Vũ tiếp xuống, cấp cho cô một bộ quần áo, "Đây là khoản trang phục hè mới nhất năm nay của chúng ta, ngài thử xem."
Cô đi vào phòng thử áo thay, tùy ý kéo ra nhãn hiệu, nhìn đến một dãy số không phía sau, chính mình trước trầm mặc.
Được rồi, cảm giác đầu tiên của cô là - - giá quần áo này, sẽ không muốn từ một trăm vạn kia trừ đi chứ?
Không đi nghĩ lung tung, cô thay tốt quần áo, đẩy cửa mà ra.
"Như thế nào?" Nhìn đến bộ dáng Lãnh Vân Lâm sững sờ, còn tưởng rằng bộ quần áo khó coi, lập tức chuyển đổi hai vòng. Quần áo cắt tốt lắm, hiện ra dáng người cao gầy.
Cô bán hàng bên cạnh vốn định thao thao bất tuyệt tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ, nhưng mà mới vừa nói hai câu, Lãnh Vân Lâm làm một cái ra dấu im lặng, không vui cau mày: "Con gái quá đàng hoàng rồi!"
Cô bán hàng cùng Mộ Thanh Vũ, bỗng dưng sửng sốt, có ý tứ gì, là cảm thấy được cô bộ quần áo này không đủ quyến rũ?
Cô bán hàng ho khan hai tiếng, lập tức lại cầm một kiện váy đen hơi có chút thấp cổ đưa cho cô
Đi vào thay quần áo, Mộ Thanh Vũ còn có chút oán thầm, anh cư nhiên ghét bỏ quần áo đàng hoàng trên người cô? Kia anh như thế này muốn dẫn chính mình đi, tới cùng là cái trường hợp gì?
Trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, Mộ Thanh Vũ không vui thay đổi quần áo, Lãnh Vân Lâm vẫn như cũ không hài lòng. Cô bán hàng dù sao trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, trên mặt mỉm cười không biến đổi, nho nhã lễ độ thối lui đến một bên đứng hầu.
Thay đổi một bộ lại một bộ quần áo, Mộ Thanh Vũ từ từ vô cảm rồi.
Tùy tiện đi, dù sao anh là ông chủ. Lấy tiền lương cao như vậy, nếu nội dung công tác chỉ là thay quần áo... Chuyện như vậy, trái lại rất không kém.
Tổng so với đợi tại bên cạnh anh, muốn hầu hạ anh cao hứng, còn muốn giúp đỡ anh hoàn thành công tác, tới thoải mái đi?
Lãnh Vân Lâm cơ bản không nói lời nào, đại gia một dạng ngồi ở trên ghế sofa mềm mại, uống cà phê, chỉ là nhìn cô giống như người mẫu đem một bộ một bộ quần áo biểu diễn, sau đó dùng động tác tay không kiên nhẫn sai khiến cô tiếp tục đổi.
Nếu gặp được anh có vẻ vừa lòng, sẽ để cho cô chuyển hai vòng, nếu không hài lòng, chỉ xem một cái liền từ bỏ.
Dần dần, cô phát hiện ánh mắt anh hơi có chút biến hóa rồi.
Vốn trong ánh mắt lãnh đạm, tựa hồ xuất hiện một tia nhu hòa khó có thể phát hiện, biểu tình trên mặt ẩn ẩn cũng có chút biến hóa. Đôi khi thậm chí sẽ không tự chủ được nhìn chằm chằm cánh tay thon dài của cô lộ ở ngoài, hoặc là, nhìn vòng eo cô mảnh khảnh, thất thần hai ba giây đồng hồ.