Editor: Quỳnh Nguyễn
"Em vừa mới nói, em là thật tâm thích anh?"
Thanh âm như là hàm chứa một ngụm rượu, thuần hậu mà ngân nga làm cho người ta mê say.
Ánh mắt của anh nhu hòa, đáy mắt giống như sóng nước trong veo dập dờn, tựa hồ có thể đem người chìm đắm!
Chóp mũi của anh nhẹ nhàng va chạm vào chóp mũi của cô, trừ lần đó ra nhưng không tiếp xúc.
Nhưng mà tiếp xúc rất nhỏ này, trong mắt người ngoài nhưng là so với trực tiếp hôn môi cảm giác còn thân mật hơn!
Ít nhất xem tại trong mắt Triệu Hiểu Huyên cùng bạn gái bên cạnh cô ta chính là như vậy!
Tại dưới ánh sáng màu vàng, một người đàn ông cao lớn suất khí nhẹ nhàng bưng lên cằm nữ nhân trong lòng anh trút xuống ánh mắt ôn nhu như mặt nước tại trên người cô...
Loại cảm giác này!
Mà Mộ Thanh Vũ, cũng ngây người.
Cô không nghĩ tới, Lãnh Vân Lâm vừa lên tới, gì cũng không có hỏi, trực tiếp hỏi cô vấn đề này!
Anh chẳng lẽ cũng không biết, chính mình là đang nói dối à?
Sẽ không, lấy tâm địa người đàn ông hồ ly này làm sao có thể nhận không được cô là ở nói lời thật lòng, vẫn lại là đang nói dối?
Được rồi, anh có thể là cảm thấy được chính mình vừa mới lấy anh đến cản thương, cũng không có thể không công bị cô sử dụng.
Nếu cô muốn chính mình vì cô nói chuyện, phải trả giá chút gì tới, anh mới có thể hỗ trợ!
Mộ Thanh Vũ hơi hơi nhăn mày lại, người đàn ông này thật sự là cái keo kiệt! Một chút thiệt thòi cũng không ăn!
Được rồi, nếu anh muốn chính mình yêu thương nhung nhớ, cô trái lại cũng không ngại, để cho hai người phụ nữ phía sau xem một hồi biểu diễn!
Nghĩ tới đây, biểu tình trên mặt cô lại càng chân thành. Trong mắt to dập dờn sóng nước, giống như toàn tâm tin cậy.
Môi hơi hơi mở ra, như là có vô hạn nhu tình hướng người nào đó.
Càng đáng quý là mi tâm của cô hơi hơi ngưng, theo độ cong lông mày của cô giống như có thể đọc ra cất dấu trong nội tâm cô là cảm xúc yêu say đắm...
Giống như một màn kịch câm, kéo màn ra, dưới ánh sáng chỉ nhìn đến cô hơi hơi nhíu mi, ánh mắt đau thương cùng yêu say đắm, im lặng không tiếng động dùng biểu tình cùng động tác chính mình biểu đạt cảm xúc nội tâm phong phú, lại càng làm chấn động lòng người.
Giữa trán cô nhẹ nhàng giương lên, một giọt nước mắt chảy theo dòng cư nhiên cuồn cuộn mà ra, làm ướt lông mi của cô.
"Vân Lâm, tâm ý của em đối với anh chẳng lẽ anh còn cảm giác không được?"
Lãnh Vân Lâm cơ hồ muốn sợ ngây người!
Nói thật, liền kỹ thuật diễn này, liền bản lĩnh muốn khóc liền rơi xuống nước mắt này, liền muốn nói mà ngừng này, lại nói thay đổi cảm xúc, cô gái này không đi đóng phim thật sự là một tổn thất lớn!
Chỉ là, cho dù là biết cô tại diễn trò, nhưng mà, nhìn đến đáy mắt cô tràn ngập hơi nước, nhìn đến cô khẽ nhếch môi đỏ mọng, nhìn đến trong trán cô lộ ra "Thâm tình", còn có, câu nói rõ ràng là giả kia....
Anh vậy mà có chút tin tưởng tình cảm của cô, cư nhiên có chút vì cô thổ lộ mà mê say!
Anh có chút ảo não bởi vì chính mình cư nhiên bị một câu hư tình giả ý của cô mà dao động tâm ý!
Anh cũng không có hôn cô, chỉ là dùng chóp mũi lại cọ xát chóp mũi của cô, một cái tay khác nắm ở phần eo cô, dùng lực nắm thật chặt để cho cô cách chính mình gần hơn một chút.
Sóng mắt uyển chuyển, anh khẽ mở môi mỏng, thanh âm mềm nhẹ: