Editor: Quỳnh Nguyễn
Không có một cái thời gian, anh có thể rõ ràng cảm thấy được cô không thích anh như vậy!
Cô gái này như thế nào liền không chịu để tâm như vậy!
Tại lúc anh đều đã phát hiện chính mình cũng không phải bởi vì bóng dáng Lạc Thanh Tuyết trên người cô mà là đối với cô, đối với Mộ Thanh Vũ quăng xuống ánh mắt chú ý.
Anh lại phát hiện, cô căn bản không thích anh!
Anh liền không rõ, bọn họ thân thể dung hợp, hô hấp đụng vào nhau, cô cư nhiên vẫn lại là không thích anh?
Không chỉ có không thích, là đáy mắt đối với anh một tia cảm tình đều không có!
Anh như thế nào có thể tiếp thu, lại làm sao có thể cam tâm?
Những năm gần đây, anh đối mặt phụ nữ cho tới bây giờ đều là không hướng mà bất lợi!
Nhưng liền có một cô gái như vậy, mỹ hung hãn, mỹ ngạo khí, mỹ mọi người nhìn chăm chú, trong mắt nhưng không có anh!
Nghĩ đến lúc này, mắt anh lạnh lùng lại càng sắc bén, anh hung hăng hạ miệng một ngụm cắn lấy môi màu đỏ tím của cô, hung hăng nghiền áp!
"Ưm." Cô bị dã man của anh quấy đến choáng váng. Còn không có phản ứng kịp, một giây sau chỉ cảm thấy đôi tay của anh đột nhập trên đùi cô, vội vàng xao động mà thô lỗ vuốt phẳng trên dưới như là đang tìm một cánh cửa, dùng lực tách ra!
Lại tiếp theo, cô chỉ cảm thấy anh cầm hai cái tay của cô khoát lên trên bả vai mình, lại cầm hai cái đùi của cô lượn vòng bên eo của anh, thẳng thân...
"Ưm." Có lẽ là bởi vì, trước người nầy hôn môi, tốt xấu coi như là một loại trơn, cô cũng không phải rất đau. Chỉ là, phía sau là ván cửa băng lãnh, trước người còn lại là thân thể anh hừng hực, cô đặt mình trong đó, giống như là bánh bích quy ép, bị gắt gao đè ép ngay cả một chút khe hở đều không có.
Cô cảm giác được hai tay chính mình bị một bàn tay Lãnh Vân Lâm cầm chặt cổ tay, sau đó hướng về phía trước nâng cao. Lãnh Vân Lâm hung hăng hôn Mộ Thanh Vũ không thành thật dưới thân, một bàn tay từ mặt cô chậm rãi xuống phía dưới, ấn chút nhẹ chút nặng, đáy mắt hào quang lóe ra mang theo nồng đậm nhiệt độ.
Cô đỡ bả vai anh, cắn môi dưới gian nan nhẫn nại, trong cơ thể giống như thả một trận lửa, cả người tiếp cận sôi trào.
Trên môi lại truyền đến cảm xúc ẩm ướt ấm áp, anh lại hôn cô, khác biệt là ở tại trước cuồng tứ nhiệt liệt bây giờ chỉ là dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vòng quanh hình dáng môi cô, sau đó tinh tế mềm nhẹ vuốt ve, một chút cảm giác nhiệt độ cùng mềm mại của cô.
Ngẫu nhiên cúi đầu, nhìn đến màu mắt anh hơi hơi thâm thúy giấu ở sau đó tóc, lúc nhìn đến ánh mắt cô cũng đang nhìn của anh, anh lại giống như xấu hổ dời tầm mắt của anh ngược lại vươn tay che giấu lại mắt của cô.
Cô nháy mắt mấy cái, lông mi tại trong lòng bàn tay anh chải quét, như là lông chim nhẹ nhàng bay xuống tại trong lòng anh, dập dờn ra từng vòng sóng gợn trong lòng hồ.
Cô muốn cướp về quyền chủ động, vừa mới cố gắng một chút đã bị anh điên cuồng cùng sắc bén đánh lui thất linh bát lạc.
Anh có phần khó chịu, dựa vào cái gì, chính mình đã bị cô mê hoặc, cô lại như là không có việc gì?
Anh vươn tay, lập tức cầm lấy cằm của cô bắt buộc mặt cô cùng chính mình đối diện: "Em nói... Anh là ai?"
Cô lại cười: "Anh đang nói cái gì a?"
Không có được đáp án mong muốn anh cực kì mất hứng: "Em nói! Anh là ai? Người đàn ông hiện tại trên thân em là ai?"
"Chẳng lẽ anh đổi tên rồi hả? Anh không gọi Lãnh Vân Lâm sao?" Bị hỏi chút vấn đề kỳ quái này cô cảm thấy lẫn lộn!