Editor: Quỳnh Nguyễn
Loại chuyện giữa nam với nữ này có đôi khi chính là giống phá gỡ một tầng quà tặng. Nếu tại ngay từ đầu liền biết quà trong hộp là chocolate hay là hoa tươi liền mất đi ý nghĩa.
Giống vậy, rõ ràng trong tay ngươi có một phần báo trước tường tận về tiết mục tối hôm nay, có người vẫn lại là sẽ không đi xem.
Phải bảo trì cảm giác tươi mới mới có kinh hỉ trong sinh hoạt.
Ít nhất, Lãnh Vân Lâm anh chính là một người như vậy.
"Không có việc gì rồi. Cậu không hiểu." Anh nhớ lại Mộ Thanh Vũ, một người lại như thế nào, đi du lịch một chuyến vẫn còn không có thể đem tính nết của cô hiểu biết cực kỳ thấu triệt sao?
Nghĩ tới muốn cùng cô đi công tác, trong lòng Lãnh Vân Lâm bỗng nhiên sinh ra một tia chờ mong.
Trình Diệu Quân nhìn đến khóe miệng Boss gợi lên ý cười cân nhắc như có như không, không khỏi một đầu mờ mịt.
Anh quả thật không hiểu, anh ta cũng không nói cho anh biết muốn tra cái gì, anh làm sao có thể biết!
=========================
Bởi vì hôm nay là thứ bảy, cũng không cần đi làm toàn bộ ngày. Lãnh Vân Lâm làm việc đến ba giờ liền không sai biệt lắm tan tầm rồi. Đang định rời khỏi thấy được có điện thoại, vốn tâm tình tốt biến mất, cau mày đứng dậy tiếp điện thoại.
"Vân Lâm a, tối hôm nay có rảnh đi?"
Là thanh âm Đổng Gia Thường, Mộ Thanh Vũ cũng nghe được, cô nhìn thoáng qua Lãnh Vân Lâm, anh cau mày.
"Uh`m, mẹ, mẹ tìm con có việc sao?"
"Này không phải khó có được thứ Bảy con không cần đi làm, về nhà tới dùng cơm đi."
"Mẹ..."
"Ba con cũng tại nhà chờ con, trở về đi."
Lãnh Vân Lâm nhìn thoáng qua Mộ Thanh Vũ, lập tức mím môi do dự một cái chớp mắt, gật đầu trả lời: "Tốt, con một hồi xử lý xong sự tình, trở về đi."
Lãnh Vân Lâm cúp điện thoại, Mộ Thanh Vũ cũng nhìn anh một cái: "Vân Lâm, anh phải về nhà?"
"Uh`m. Trong nhà bảo anh trở về một chuyến."
"Em đây..." Cô vừa mới muốn nói, em có phải có thể về nhà hay không, đương nhiên cái nhà này tự nhiên không phải biệt thự Lãnh Vân Lâm mà là nhà mình!
"Em trở về chờ anh." Anh không chút do dự trả lời, Mộ Thanh Vũ ngược lại không biết nên là nói cái gì đó mới đúng.
Nếu vẫn yêu cầu về nhà, anh có thể cảm thấy được kỳ quái, tiến tới điều tra gì gì đó hay không?
"Nhưng mà, nếu đêm nay anh muốn ở nhà nghỉ ngơi, em chẳng phải là sẽ một mình trông phòng?" Cô cố ý thăm dò hỏi một câu, quả nhiên, chiếm được Lãnh Vân Lâm phản bác: "Anh buổi tối sẽ trở về."
Trở về nhà chính mình ăn cơm liền thuận đường nghỉ ngơi còn biệt thự cái gì!
Được rồi, mặc dù ở trong lòng cô oán thầm nhưng mà ở mặt ngoài vẫn lại là nhu thuận gật đầu.
Lãnh Vân Lâm hôn mặt cô một chút: "Về nhà thu thập xong anh sẽ trở về sớm một chút."
"Uh`m." Cô gật đầu, suy nghĩ liền biết hàm nghĩa lời anh nói.
Lãnh Vân Lâm xem cô nghe lời lại ôn hòa hỏi một câu: "Buổi tối muốn ăn chút gì? Anh đưa em đi."
"Tốt a, em muốn đi Vạn Quốc Thành mua chút đồ, anh có thể tiện đường đưa em một đoạn sao?" Vạn Quốc Thành là cửa hàng tương đối gần, cô muốn nhìn xem có món đồ chơi Ân Ân thích hay không, lần trước cô đáp ứng mua cho bé cái quả bóng nhỏ.
Lãnh Vân Lâm không nói hai lời, lái xe mang cô đến chỗ Vạn Quốc Thành, sau khi đặt cô xuống còn sợ cô không có tiền đi xe trở về, mở ra bóp tiền, tùy tiện rút ra một tấm thẻ, đưa tới trong tay cô: "Nghĩ muốn mua cái gì liền mua, mật mã là sáu số 0."
"Vân Lâm, em không cần." Lời còn chưa dứt xe của anh đã đi xa.