Editor: Quỳnh Nguyễn
Đối với anh mà nói, phụ nữ đối với chính mình bảo đảm chất lượng hoặc là tươi mới, một tháng thậm chí có rất nhiều căn bản không cần một tháng. Mặc dù có đôi khi cho dù không có cái cảm giác mới cũng sẽ ở lâu một trận. Nhưng mà trong lòng anh rõ ràng, thời gian sau đó tương đương đồ bỏ đi, chỉ là chính mình còn không có xem xét tốt đối tượng tiếp theo mà thôi.
Nhưng là cô gái này rất kỳ quái.
Hai người rõ ràng là theo như nhu cầu, lại mơ hồ cảm thấy được cô gái này cùng những người khác là không giống.
Liền ví dụ như tấm thẻ kia, nếu cho đến ở trong tay người khác có lẽ còn không dùng đến 10 phút di động của anh liền lập tức thu được ghi lại tiêu phí.
Nhưng mà cô lại một xu cũng chưa tiêu.
Nói thật, anh có chút kinh ngạc.
Mộ Thanh Vũ đi theo anh, là vì công khai ghi giá một trăm vạn kia. Nhưng mà lúc một khoản tiền lớn thật sự rơi vào trên đầu cô cô nhưng không có tiêu phí một xu.
Anh bắt đầu không rõ, nếu cô tại bên cạnh mình, không phải vì tiền bạc, kia là vì cái gì?
Chẳng lẽ cô ngay từ đầu chính là vì thích anh, muốn tiếp cận anh, mới thiết kế trận này?
Không biết vì cái gì, ngay từ đầu lúc anh đặc biệt chán ghét có phụ nữ muốn tính kế anh.
Nhưng mà, hiện tại anh nghĩ đến, Mộ Thanh Vũ có lẽ là bởi vì thích anh mà tiếp cận anh, hơn nữa cũng không phải vì tiền bạc, tâm tình làm sao có thể bỗng nhiên là tốt?
Đúng rồi a..., Trình Diệu Quân cũng nói qua, cô là thích anh, cho nên mới cùng anh hỏi thăm tin tức chính mình?
Nghĩ tới đây, khóe miệng gợi lên mỉm cười, bỗng nhiên cực kỳ muốn biết Mộ Thanh Vũ hiện tại đang làm những gì?
=========================
Lúc này, Mộ Thanh Vũ kéo toàn thân mỏi mệt về đến nhà, đã là màn đêm buông xuống, cô giật giật thân thể, cảm thấy được xương cốt toàn thân đều đã giống như mệt nhừ, còn kém một lần nữa sắp rời rồi.
Kéo ra, đèn đường trong biệt thự chiếu sáng phòng vốn không có ánh sáng, Mộ Thanh Vũ nhìn phương xa thở dài một hơi, xoay người mở ra đèn phòng ngủ chính.
Ánh sáng chợt đột nhiên tựa như phòng lập tức bại lộ trước mặt Mộ Thanh Vũ. Giường lớn hỗn độn tràn ngập khí tức mờ ám. Trước khi cô đi còn không thu thập hoàn tất, lúc này tiếp tục đem trong nhà quét sạch sẽ, thuận tiện đem quần áo bẩn phân loại, phóng tới trong máy giặt.
Điện thoại di động vang lên, thấy tại trên màn hình nhảy động tên Lãnh Vân Lâm cô tiếp điện thoại
"Thanh Vũ - - "
"Uh`m." Thanh âm của cô cực kỳ mềm mại như là mùi thơm hoa cỏ. Không phải cố ý như vậy, hôm nay cô thật sự mệt chết đi.
"Thanh Vũ, ăn cơm xong sao?" Tựa hồ thanh âm Mộ Thanh Vũ mềm mại lấy lòng Lãnh Vân Lâm khiến cho thanh âm của anh không có băng lãnh như thường ngày. Ngược lại, mang theo một tia sủng nịch ôn nhu.
Mộ Thanh Vũ đang định trả lời, nghe được bên kia điện thoại rất xa truyền tới thanh âm một phụ nữ, không phải cực kỳ rõ ràng.
"Thanh Vũ?" Lãnh Vân Lâm nhìn Triệu Hiểu Huyên lên lầu tới gọi mình ăn cơm đối với điện thoại hô một tiếng.
"Ân, ở đây."
"Anh không có ở nhà em phải ăn cơm, nghe lời, biết không?"
Mộ Thanh Vũ nghe thanh âm Lãnh Vân Lâm rõ ràng nhu hòa, thuận theo vài tiếng, Lãnh Vân Lâm mới cảm thấy mỹ mãn cúp điện thoại.
Ném mình tiến vào giường, nhìn đồ trang sức trên trần nhà tuyết trắng chỉ cảm thấy toàn thân đều đã cực kỳ mệt mỏi.
Cũng không phải vận động cực kỳ vất vả, chính là không hiểu cảm thấy được mệt chết đi vô luận thể xác và tinh thần