Editor: Quỳnh Nguyễn
Người kia kêu thảm một tiếng, Lãnh Vân Lâm thừa dịp anh thất thần nhanh chóng chuyển tới phía sau anh ta, đem anh ta hướng trước mặt một người khác đẩy!
"Thình thịch! "Một người cuối cùng cũng bị đồng bọn của anh ta đâm cho lùi lại mấy bước, sau cùng trọng tâm bất ổn té ngã!
Đồng bọn của anh ta đặt ở trên thân anh ta nhất thời ép người nọ nhe răng trợn mắt!
Trong nháy mắt, bốn người kia đã tất cả đều lăn một đoàn trên mặt đất, tiếng kêu đau đớn truyền đến xung quanh!
Mà Lãnh Vân Lâm, nhưng lại nghiêm nghị đứng ở trong một đám chén bát ngổn ngang, ánh mắt như đao lại phong thần như ngọc.
Anh mặc tây trang không loạn chút nào. Vốn là gương mặt tuấn dật phi phàm phối mắt trong veo mà lạnh lùng, môi mềm mỏng đỏ sẫm quả thực đẹp trai so với thiên thần!
Tao nhã như vậy, tư thái như vậy nhất thời để cho mọi người hiện trường đều đã ngậm miệng lại, trừng lớn mắt!
Mộ Thanh Vũ cũng ngây dại, cô hoàn toàn thật không ngờ ra ngoài ăn cái bữa ăn khuya, cư nhiên cũng sẽ gặp được chuyện như vậy!
Không thể không nói, anh hùng cứu mỹ nhân tuyệt đối là tăng tiến quan hệ tình cảm nam nữ!
Ít nhất lúc Lãnh Vân Lâm vừa mới động tác nhanh chóng xuất kích cô ở một bên nhìn anh uy vũ hùng tráng tiêu tiêu sái sái đánh ngã mấy cái bọn côn đồ tính toán khi dễ cô xuống đất! Cho dù trước anh làm rất nhiều chuyện tình cô không thể tiếp thu, nhưng mà lúc nhìn đến lúc này trái tim vẫn như cũ nhịn không được điên cuồng!
Cô dù sao cũng là phụ nữ, cho dù lần trước đập bể Lâm Vũ Thâm một bình rượu nhưng là đánh nhau súng thật đạn thật như vậy vẫn lại là lần đầu tiên gặp được! Lãnh Vân Lâm cũng hoàn toàn không phải thần thái phúc hắc lạnh lùng trước kia, cường hãn quả thực như là thần!
Cô đi đến bên cạnh anh, anh bá đạo đem cô ôm ở trong ngực, đụng tới trong ngực anh rắn chắc nhất thời một cỗ cảm giác an toàn không hiểu từ đáy lòng dâng lên!
Lãnh Vân Lâm không chút để ý lấy ra bóp tiền, ở bên trong rút ra một xấp tiền mặt thật dày, không đếm, nhưng mà phỏng chừng có một hai vạn. Đặt ở trên bàn cái bàn thứ hai hỗn hỗn ngã sấp xuống mà đập bể loạn thất bát tao, nhìn những thực khách bị ảnh hướng đến này: "Những số tiền này, tính số của tôi, bộ phận còn thừa chính là bồi thường của tôi."
Mặc kệ có phải anh cố tình hay không, anh đập bể cửa hàng người khác tự nhiên muốn bồi thường.
Tiếp theo ôm Mộ Thanh Vũ, hai người tiêu sái đi tới cửa chính!
Đầu Mộ Thanh Vũ còn có chút mông muội, vừa mới đi đến cửa chính lại nhìn đến Đao Ba Kiểm ngay từ đầu bị anh đánh gian nan đứng lên quơ lấy một chai bia hướng anh đánh tới!
"Cẩn thận!" Mộ Thanh Vũ trong một khắc kia, đầu óc trống rỗng! Không hề nghĩ ngợi, cô cư nhiên dùng thân thể của chính mình muốn thay anh đỡ một chai bia kia!
Nghìn cân treo sợi tóc, nhưng là Lãnh Vân Lâm ôm cô dạo qua một vòng, chai bia vốn hẳn là nện trúng đầu anh chỉ nện trúng bờ vai của anh!
Lãnh Vân Lâm đau hừ một tiếng, trong mắt lại càng hung hãn! Anh đem cô để qua một bên, hai bước hướng tới tên gia hỏa kia xông đến một quyền đập bể mũi anh ta!
"A! "Xương sống mũi Đao Ba Kiểm chặt đứt khi đó, Lãnh Vân Lâm mặc kệ nhiều như vậy, dơ tay lại là hung hăng một quyền!
"Phốc! -" Đao Ba Kiểm đau đớn mở miệng vừa phun, vừa phun bên trong bọt máu ước chừng có ba khỏa răng cửa!
Mà khuôn mặt Lãnh Vân Lâm vốn coi như anh tuấn có chút hung dữ vặn vẹo, không nói được một lời tiêu sái đến bên người Đao Ba Kiểm, đứng ở bên cạnh anh ta nhìn kỹ hai mắt.
Tiếp theo từ bên cạnh vung lên một băng ghế, giơ lên cao cao: "Đi chết đi!"