Editor: Quỳnh Nguyễn
Tô Tuyền Lăng ngẩng đầu, liền nhìn đến Mộ Thanh Vũ túm lấy di động trong tay của cô ta.
"Cô nghĩ rằng chúng tôi muốn nhìn?" Triệu Hiểu Huyên bên cạnh chỉ sợ thiên hạ không loạn kêu, "Phá điện thoại di động cô cũng không đáng giá mấy đồng tiền, nếu không bởi vì."
"Bởi vì sao? Bởi vì đây là di động của tôi?" Cô cười lạnh.
"Ai biết này là của ai?" Triệu Hiểu Huyên lập tức trả lời lại một cách mỉa mai. "Nhưng mà nói đi nói lại, tại trên yến hội như vậy chỉ có thể dùng di động như vậy, trừ cô ra, cũng không có người khác. Hơn nữa."
Cô nói xong, còn mang theo tâm khiêu khích, nhìn nhìn cô: "Cô cũng không nhìn xem cô, là cái thân phận gì? Thấy vị phu nhân kia đi? Anh Vân Lâm thích là phụ nữ tao nhã cao quý, xinh đẹp lại chói mắt như vậy, hơn nữa vẫn lại là đại minh tinh! Chỉ bằng một bài hát, một bộ điện ảnh liền trở thành kinh điển! Mà cô, cô lại là cái gì thân phận?"
Cô cho rằng, bằng vào Lạc Thanh Tuyết, có thể cường lực đả kích Mộ Thanh Vũ!
Cũng đúng, người kia hào quang vạn trượng, lại là đại minh tinh, vô luận là bên ngoài, gia thế, danh khí chính mình đều đã xa xa không địch lại.
Anh Vân Lâm thích phụ nữ như vậy cực kỳ bình thường, cô cũng sẽ không cảm thấy được có chút gì không thích hợp.
Nhưng mà, cô duy nhất thật không ngờ chính là Mộ Thanh Vũ căn bản là không thích Lãnh Vân Lâm!
Không sai, nếu Mộ Thanh Vũ thật sự yêu Lãnh Vân Lâm, nhìn đến anh vì một phụ nữ khác tinh thần chán nản, nhìn đến anh trải qua năm năm đều đã không có quên tên còn lại, có lẽ, cô sẽ mất mác, sẽ bất an, sẽ bị thương tâm.
Một đoạn thời gian này, cô cùng Lãnh Vân Lâm ở chung, thật sự là dần dần biến tốt. Ít nhất, Lãnh Vân Lâm cũng dần dần thói quen làm bạn của cô, cũng sẽ không giống trước như vậy, rõ ràng đối với cô cực kỳ để ý, lại vẫn lại là một bộ phiền chán vứt tới không để ý.
Hai người không chỉ có hài hòa trên sinh hoạt cá nhân, ở trên công tác, coi như là thân mật khăng khít. Năng lực làm việc của cô Lãnh Vân Lâm đã nhận rồi, cô cũng hiểu được Lãnh Vân Lâm mặc dù cá tính có chút quái, nhưng là ít nhất ở trên công tác, là cái người tuyệt đối cố gắng.
Hơn nữa còn bởi vì bọn họ đều có quá một đoạn khắc cốt minh tâm trong quá khứ, ngược lại có chút tiếp cận với đây đó.
Nhưng mà, cũng chỉ có dừng ở như vậy mà thôi.
Cô không thích anh.
Mà Lãnh Vân Lâm, cũng không yêu cô.
Quan hệ hai người kỳ dị xem như hữu tình, người yêu không đầy. Anh cần một phụ nữ tới an ủi thân thể của chính mình, mà cô, cần anh công khai ghi giá một trăm vạn.
Xuất hiện Lạc Thanh Tuyết, có lẽ sẽ ảnh hưởng thái độ anh đối với mình nhưng mà lại sẽ không ảnh hưởng thái độ chính mình đối với anh.
Anh là kim chủ, là đối tượng cô nhất định phải lấy lòng, cũng không phải tình nhân của cô, vợ.
"A..., vậy cô không phải cũng không cơ hội sao?" Cô ngược lại trả lời lại một cách mỉa mai, liếc Triệu Hiểu Huyên một cái. "Cô cũng không nhìn xem chính cô, diện mạo của cô, xuất thân của cô, danh khí ccuracoo, còn có giáo dưỡng của cô, cô thúc ngựa cả đời cũng so ra kém người kia! Chỉ bằng cô cũng muốn gả cho Vân Lâm, cũng muốn thay thế người kia trong cảm nhận của anh, nằm mơ!"
"Cô!" Triệu Hiểu Huyên hoàn toàn thật không ngờ Mộ Thanh Vũ cư nhiên sẽ phản bác chính mình như vậy, nhất thời bị cô chẹn họng không biết đáp lại nói cái gì đó mới tốt!
"Thôi, không cần cùng cô ta đấu võ mồm." Tô Tuyền Lăng giữ chặt Triệu Hiểu Huyên tức giận muốn cùng Mộ Thanh Vũ cãi. "Dù sao cô không thể bác thích, nhất định không có cơ hội. Cùng cô cãi nhau, là mất phẩm cách của cậu."
Mộ Thanh Vũ cũng gật đầu: "Đúng a, phẩm cách cô rất cao. Nhưng mà...."