Editor: Quỳnh Nguyễn
"Em..." Không biết vì cái gì, vừa nhắc tới đứa nhỏ, phản ứng đầu tiên của cô vì cái gì là Ân Ân?
Cô là có đứa nhỏ, nhưng mà không phải hiện tại chưa thành hình tại trong bụng của cô mà là đã bốn tuổi!
Vừa nhắc tới đứa nhỏ, Mộ Thanh Vũ lập tức phản ứng kịp, cô không thể mơ hồ không rõ tiếp xuống như vậy! Cô như thế nào có thể cùng Lãnh Vân Lâm kết hôn? Cô nhất định phải đem toàn bộ sự tình đều đã nói rõ ràng!
Nhưng mà, cô lại vẫn chưa kịp phản ứng, đã bị Lãnh Vân Lâm kéo đi. Anh cũng không muốn để cho cô tiếp tục đối mặt hai người đàn ông như hổ rình mồi kia, một khi quyết định muốn kết hôn, kia cô chính là thuộc về của anh!
Anh nhưng mà cung bò cạp phúc hắc, đối với thứ thuộc về anh anh cực kỳ để ý! Tuyệt không hi vọng người khác tới mơ ước!
"Vân Lâm, Vân Lâm..." Cô bị anh lôi đi, tại mã trường non xanh nước biếc đi bộ.
Bước chân anh rất nhanh như là muốn rời xa hai người đàn ông kia, cô cũng cùng cực kỳ vất vả, hai người vẫn đi tới đi lui, đi đến một mảnh rừng rậm xinh đẹp.
Nơi này không có ngựa đột nhiên đi loạn, cực kỳ an toàn. Ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng chạc cây tiếp xuống nhiều vết lốm đốm, theo gió toát ra như là tinh linh bay lượn giữa hoa.
Lãnh Vân Lâm dẫn cô vào bên cạnh một cây gỗ, thân thể vừa chuyển nhẹ nhàng vây quanh eo nhỏ của cô, cảm giác được cô dáng người cô nổi bật.
"Vân Lâm, em..." Lời còn chưa dứt môi của cô đã bị anh che lại.
Bên này, cỏ xanh như tấm đệm, mặc dù là mùa hạ, nhưng mà, bởi vì cây cối rất cao, như là đi vào rừng nguyên thủy, có cây gỗ cao ngất, cây thân leo bám quấn ở trên chạc cây. Bởi vì hai người đi vào, làm bừng tỉnh không ít động vật nhỏ rất nhanh trốn rời hiện trường như là không dám nhìn tới bọn họ thân mật.
Vừa mới tại nói ra muốn cùng cô kết hôn quả thật là vì bị Lâm Vũ Thâm kích thích.
Anh thích mưu rồi sau đó động, nếu là dưới tình huống bình thường anh sẽ đợi cho trở về Yến Thành chuẩn bị tốt toàn bộ sau đó tại lễ mừng 36 năm tập đoàn Lãnh thị mới đột nhiên nói ra chuyện này cho cô một kinh hỉ!
Nhưng là, khi anh trước tiên mở miệng nói ra ý nghĩ này anh cư nhiên không thấy khó chịu, ngược lại có một loại cảm giác thoải mái vui sướng!
Thật giống như cô vốn là nên là gả cho anh, vốn là bà xã của anh, vốn...
Nên cùng với anh như thế!
Đây là lần đầu tiên anh động ý nghĩ kết hôn. Trước anh mặc dù cùng Quý Nhạc Nghiên cùng Lạc Thanh Tuyết đều có hảo cảm nhưng mà còn không có thành hình cũng đã chết non rồi.
Chỉ là, bây giờ anh đột nhiên muốn kết hôn, lại tựa hồ thuận lý thành chương, nước chảy thành sông, một chút cũng không đột ngột!
Muốn cô, muốn cô cùng với anh, muốn cùng cô sinh một đứa nhỏ đáng yêu giống như Tiểu Bảo!
Ý niệm này rõ ràng như vậy, thế cho nên từ tối qua, anh bỗng nhiên nhớ tới điểm này, sau đó tâm tình đều đã cực kỳ kích động đến bây giờ!
Rời môi, anh nhẹ nhàng rời khỏi mặt cô, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, sóng mắt lưu chuyển ôn nhu khó nói lên lời.
"Vân Lâm..." So sánh với Lãnh Vân Lâm kích động, cô lại ngược lại có chút không yên, càng có chút bất an.
Cô không biết nói với anh chuyện tình Ân Ân như thế nào! Nhất là, nếu khi anh biết, chính mình có cái đứa nhỏ lớn như vậy là thái độ cùng nghĩ cách như thế nào?