Editor: Quỳnh Nguyễn
Chẳng lẽ là cảm thấy được chính mình xuất thân quá kém, không xứng với anh?
Mộ Thanh Vũ do dự một phen, cô nghĩ nếu trực tiếp nói với anh chính mình có con trai, hơn nữa bốn tuổi, anh có thể ăn cô hay không?
Cô dùng một loại phương thức biểu đạt uyển chuyển: "Nếu, em nói nếu...Anh trai chị gái của anh bởi vì ngoài ý muốn không thể chiếu cố Tiểu Bảo, anh có thể chăm sóc bé hay không, thích bé coi bé như đứa nhỏ của chính anh mà đối đãi?"
Lãnh Vân Lâm sửng sốt, lập tức việc đáng làm thì phải làm gật đầu: "Đương nhiên."
"Nhưng mà, bé là... Đứa nhỏ người trong lòng cùng anh trai anh a!" Cô biết, nếu tại trước nói ra nói như vậy, khẳng định làm cho Lãnh Vân Lâm khó chịu.
Nhưng mà, nếu Lãnh Vân Lâm thật sự ương bướng muốn cùng cô kết hôn làm sao bây giờ?
Tại trước Ân Ân còn không có chữa khỏi bệnh cô không thể rời khỏi Yến Thành. Bệnh Ân Ân cũng chịu không dậy nổi tàu xe mệt nhọc. Cô giống như là dẫm xuống dây thép đi đường, thời thời khắc khắc đều phải chú ý bệnh Ân Ân, sợ không nghĩ qua là Ân Ân sẽ gặp chuyện không may.
Nói cách khác cho dù cô muốn lựa chọn chạy trốn, cũng phải là sau một tháng chữa khỏi bệnh Ân Ân mới được!
Quả nhiên, Lãnh Vân Lâm nghe được vấn đề này, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống. Hồi lâu, anh mới nhìn phương xa, lập tức gật đầu: "Uh`m."
" "Uh`m" là có ý tứ gì?" Trái tim của cô hơi hơi co rụt lại, nhìn về phía anh.
"Đứa nhỏ là vô tội." Anh là yên lặng mở miệng.
Quả thật anh đối với Tiểu Bảo, mặc dù rất thương yêu nhưng mà mỗi lần nhìn đến bộ dáng Tiểu Bảo giống anh trai quá, lại rất giống bộ dáng của cô, trái tim luôn luôn sẽ không tự giác giật giật.
Nhưng mà, nếu anh trai cùng cô, đều đã xuất hiện ngoài ý muốn, anh làm chú chẳng lẽ không nên là động thân mà ra?
Mộ Thanh Vũ sửng sốt, lập tức, cô lại gian nan hỏi: "Kia nếu, không phải Tiểu Bảo, mà là cái người nào khác, nói thí dụ như bạn tốt của anh đi! Bởi vì chuyện gì không thể không chiếu cố đứa nhỏ, anh sẽ đáp ứng không?"
Lãnh Vân Lâm lại càng kỳ quái, nhìn cô một cái, Mộ Thanh Vũ lập tức quay đầu: "Coi như em chưa nói!"
Nhưng mà hai người ngồi hồi lâu, cô lại hỏi: "Nếu, em là nói nếu, chúng ta kết hôn, về sau em không thể sinh... Kia, anh đều suy xét đi thu dưỡng một đứa bé, vẫn lại là sẽ ly hôn?"
Lãnh Vân Lâm có phần dở khóc dở cười, anh chợt ôm cô lên để cho cô ngồi ở trên chân mình, chóp mũi cọ khuôn mặt cô: "Em suy nghĩ cái gì a? Uh`m? Không thể sinh đứa nhỏ? Em là tại nghi ngờ năng lực của anh sao?"
"Không có, em chỉ là giả như...."
"Không có loại nếu này!" Anh cường thế phản bác, nhất thời chặn cô nói không ra lời. Hồi lâu, Mộ Thanh Vũ tại trong lòng anh cúi đầu, ngón tay cuốn cuốn lọn tóc chính mình lại hỏi: "Nếu muốn anh nhận nuôi một đứa bé, anh nguyện ý sao?"
Cô gái này! Anh bật cười: "Anh nguyện ý, anh vì cái gì không muốn? Chỉ cần đứa nhỏ thông minh đáng yêu, anh đương nhiên nguyện ý!"
"Thật vậy chăng?" Mộ Thanh Vũ cơ hồ kinh ngạc không thể tự che dấu. "Bất cứ đứa nhỏ nào đều đã có thể?"
"Em a." Anh thật sự có chút buồn cười. Cô thân là thư ký tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị chẳng lẽ không biết, hàng năm tập đoàn Lãnh thị sẽ bày một khoản tiền tới xây dựng một cái viện phúc lợi chuyên môn nhận nuôi đứa trẻ bị vứt bỏ sao?
Tiền bạc kiếm nhiều tự nhiên muốn hồi báo xã hội.
"Còn có cái vấn đề gì muốn hỏi?" Anh ôm cô, trái lại tâm tình tốt hỏi một câu.
Mộ Thanh Vũ lắc đầu, nội tâm kích động không gì so sánh nổi!