Editor: Quỳnh Nguyễn
"Sau này trở về?" Lãnh Vân Lâm lập tức nở nụ cười một phen, đôi mắt tựa hồ có một chút gian tà?
Mộ Thanh Vũ tựa hồ cũng thấy đến nghĩa khác trong lời nói chính mình, sắc mặt có phần phiếm hồng không nói hai lời cầm lấy quần áo hai ba lần mặc, quay đầu trừng mắt nhìn Lãnh Vân Lâm một cái: "Thu thập nhanh lên đi! Chẳng lẽ anh không đói sao? Ăn cơm đi!"
" Tốt tốt." Lãnh Vân Lâm lại càng cao hứng, mặc dù Mộ Thanh Vũ nói là cự tuyệt của anh, nhưng mà có lẽ là bởi vì cô vừa mới mới "Tiếp thu" cảm tình của anh, anh cảm thấy được toàn thân đều đã thư sướng không ít.
Anh cũng không ngốc, trước Mộ Thanh Vũ thái độ tự do cùng trốn tránh, anh tự nhiên có thể cảm giác ra. Đương nhiên dựa vào anh nghĩ như thế nào cũng sẽ không cảm thấy được Mộ Thanh Vũ là mẹ đơn thân đã có một cái đứa nhỏ bốn tuổi...
==============
Rất nhanh đưa cơm tới đây, còn chưa kịp ăn, cửa phòng đã bị gõ vang.
"Chờ một chút."
Mộ Thanh Vũ vừa mới mở cửa, Triệu Hiểu Nam cùng Lâm Vũ Thâm bên ngoài liền nối đuôi nhau mà vào: "Mẹ kiếp, các cậu cư nhiên đốt nến ăn cơm trưa! Các cậu cư nhiên bày rượu đỏ với thịt bò! Các cậu cư nhiên còn có hoa hồng!"
Lãnh Vân Lâm hơi chút không nói gì, Mộ Thanh Vũ chọn chính là phần món ăn tảng thịt bò đơn giản nhất đương nhiên phần món ăn tảng thịt bò hai phần khách sạn này chính là loại hình thức này.
Sau đó, Triệu Hiểu Nam không nói hai lời, đoạt lấy một phần món ăn Mộ Thanh Vũ, cầm lấy dao nĩa: "Ăn phần món ăn của các cậu a, cho các cậu như thế nào thế giới hai người!"
Mà Lâm Vũ Thâm tiếp tục đục khoét nền tảng: "Thanh Vũ, anh biết có một nhà ăn nước Pháp không tệ, đầu bếp là từ Paris mời đi theo. Hương vị cực kỳ đúng, muốn đi nếm thử hay không."
"Không cần, các cậu khẩn trương cút cho tôi!" Sắc mặt Lãnh Vân Lâm đen thui, không nói hai lời đánh hai người chạy ra ngoài. Truyện cười, lão hổ không phát uy đám người này liền cho rằng anh là hello-kitty?
Không có người ngoài, hai người cũng từ phân kiều diễm kia phục hồi tinh thần lại ăn cơm trưa.
Lúc Mộ Thanh Vũ tại thu dọn, Lãnh Vân Lâm lại tại xoa mi tâm, mở ra máy tính xử lý văn kiện.
Người đàn ông này mặc dù có lúc lãnh khốc lại vô tình, nhưng là trên thực tế coi như là người đàn ông tốt đi! Ít nhất, về phương diện công tác, tuyệt đối chuyên nghiệp!
Thời gian không sai biệt lắm cũng nhanh đến, lôi kéo cái rương cùng nhau đi ra phòng.
Dưới lầu tự nhiên có người chờ, Lãnh Vân Lâm trả phòng, một người tiếp nhận hành lý, bỏ vào phía sau, rời khỏi khách sạn hướng sân bay chạy tới.
Có lẽ là vừa mới nhìn nhìn máy tính, Lãnh Vân Lâm ngồi không thoải mái, thuận thế tựa vào trên người Mộ Thanh Vũ, Mộ Thanh Vũ cầm lấy nước khoáng chuẩn bị tốt vặn mở cái nắp khẽ đẩy đẩy Lãnh Vân Lâm.
"Vân Lâm, uống nước đi." Mộ Thanh Vũ vừa nói vừa đỡ Lãnh Vân Lâm.
Lãnh Vân Lâm mượn lực đạo Mộ Thanh Vũ ngồi xong, Mộ Thanh Vũ tiếp nước nước, Lãnh Vân Lâm đã uống vài ngụm, trái lại không có lại làm ầm ĩ, chỉ là vươn ra bàn tay to gắt gao nắm tay cô.
Đường vân lòng bàn tay thô ráp giống như anh xoắn xuýt từng đợt từng đợt.
Xe vững vàng chạy đến sân bay, thời gian tính vừa vặn tốt, vé máy bay có người lấy xong, hành lý cũng có người đi gửi vận chuyển, Lãnh Vân Lâm bọn họ trực tiếp đi qua trạm kiểm tra.
Lên máy bay, Mộ Thanh Vũ cố ý cho Lãnh Vân Lâm chỗ ngồi bên trong, muốn để cho anh nghỉ ngơi, cùng tiếp viên hàng không muốn một ly sữa nóng cùng thảm lông để cho Lãnh Vân Lâm uống hết ấm áp dạ dày thuận tiện giải giải rượu, sau đó phủ lên thảm lông cho anh để cho anh ngủ.