Editor: Quỳnh Nguyễn
Chỉ là, cô vẫn lại là gật gật đầu: "Được rồi, em sai lầm rồi."
"Em biết sai rồi?" Người nào đó bỉu môi, vẻ mặt khó chịu.
"Là là vâng."
"Uh`m hừ ~ "
Mộ Thanh Vũ nhìn mày Lãnh Vân Lâm hơi nhíu từ từ giãn ra liền biết chính mình lại bị đồng ý rồi. Trái tim vừa mới lơ lửng cũng rơi xuống đất.
Lãnh Vân Lâm ôm cô, liếc cô gái trong lòng anh một cái, thái độ biết vâng lời cùng nhận sai của cô đều đã lấy lòng anh, càng làm cho anh hưởng thụ là thân thể mềm mại trong lòng.
Cúi đầu, trán để cái trán của cô, bỗng nhiên nghĩ tới Trình Diệu Quân nói chuyện tình cô hi vọng mẹ tới tham gia đính hôn, anh đột nhiên hỏi: "Mẹ của em..."
Mộ Thanh Vũ nhìn anh một cái, Lãnh Vân Lâm hỏi: "Mẹ của em là người như thế nào?"
"Mẹ em?" Mộ Thanh Vũ nghĩ nghĩ, mới nói: "Mẹ em là giáo viên trung học, dạy ngữ văn. Làm sao vậy?"
" Quan hệ em cùng bà..."
"Uh`m." Mộ Thanh Vũ gật gật đầu. "Mẹ em là một người tính cách rất mạnh mẽ. Bà cực kỳ yêu ba em, cũng cực kỳ yêu em. Mới trước đây bà đối với em yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, hi vọng lớn nhất chính là em có thể không chịu thua kém thi một cái đại học thật lớn, có một phần công tác tốt. Còn có, một nhà chúng ta khỏe mạnh. Nhưng mà..."
Có lẽ là vì mẹ tính cách quá mạnh mẻ cứng rắn, cho nên mới tạo thành quan hệ ba ba cùng bà sau cùng thật không tốt. Thậm chí, một lần còn cùng mẹ của Mộ Thanh Tịch, cũng chính là vợ trước hợp lại, một lần nhiệt náo sắp ly hôn.
Cho nên, sau cùng lúc mẹ của Mộ Thanh Tịch sinh bệnh qua đời, phó thác Mộ Thanh Tịch cho nhà bọn họ, mẹ cô đối với Mộ Thanh Tịch cũng không tốt.
Mà cha cô bởi vì đau lòng chị gái thường xuyên cùng mẹ cãi nhau. Càng là cãi nhau, mẹ lại càng là chán ghét Mộ Thanh Tịch, càng là chán ghét Mộ Thanh Tịch, đối với cô không tốt, quan hệ bà cùng cha lại càng kém.
Đây là một cái bế tắc.
Cô có đôi khi nghĩ, sau đó Mộ Thanh Tịch tiếp cận Mạc Thiểu Thần có phải chính là vì trả thù hay không?
Bởi vì, cô tại trước mặt Mộ Thanh Tịch biểu lộ quá tâm ý chính mình đối với Mạc Thiểu Thần. Bày tỏ chính mình muốn tại sinh nhật 21 tuổi sẽ thổ lộ đối với anh. Nào biết đẩy cửa phòng được bao chỉ ngửi đến mùi rượu khắp phòng cùng với chị gái cùng anh ôm ấp cùng một chỗ ngã nhào ở trên ra giường.
Mặc kệ là bởi vì sao, chuyện cũ đã qua. Mạc Thiểu Thần qua đời, chị gái qua đời, cha cũng qua đời. Nhất là, lúc cô mang theo Ân Ân về nhà, mẹ đuổi cô ra khỏi nhà, mấy năm nay vô luận vô luận làm ra cái gì cố gắng, lại vô pháp thay đổi mẹ cố chấp để cho bà hồi tâm chuyển ý.
"Thanh Vũ." Nghe được lời của cô, Lãnh Vân Lâm ôm cô chặt hơn. Mẹ của anh, lại làm sao không là như thế này? Tính cách cường ngạnh, cùng cha từ nhỏ ầm ĩ đến lớn, sau cùng quan hệ mẹ con cãi nhau cực kỳ cương. Có lẽ, duy nhất khác nhau chính là anh cũng không có cảm giác được, mẹ có bao nhiêu thương anh, có bao nhiêu yeu cha.
"Mẹ em tại Yến Thành sao?"
Mộ Thanh Vũ lắc đầu: "Quê nhà của em ở ngoài, Tường Thành."
Lãnh Vân Lâm biết Tường Thành là ở một cái thành nhỏ phía nam phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu ôn hòa. Anh mấy ngày nay sự tình bề bộn nhiều việc, đã muốn vội vàng chuyện tình công ty vẫn còn chuẩn bị lễ mừng đầy năm tập đoàn Lãnh thị, cùng với bọn họ đính hôn.
Trình Diệu Quân vừa mới nói, làm anh tỉnh ra, anh tính toán ở trong yến hội cho cô một kinh hỉ.