Editor: Quỳnh NguyễnMà cô? Mẹ của cô mặc dù hi vọng cô có thể kế thừa nghiệp của mẹ, học tập các loại lịch sử Trung văn không quá mệt.
Nhưng là Mộ Thanh Vũ lại khư khư cố chấp học buôn bán, sau cùng lại vẫn chạy đến Yến Thành.Mẹ của cô mặc dù có chút mất hứng, nhưng mà cũng không có quá nhiều can thiệp lựa chọn của con gái.Về phần cha của cô, nhưng lại đối với lựa chọn của cô không can thiệp tối đa chỉ là dẫn đường cùng giáo dục mà thôi."Anh tại nước Pháp lưu học, đã từng gặp được một cái học tỷ." Lãnh Vân Lâm cười khổ một tiếng, bắt đầu nói lên mối tình đầu chính mình.
"Đó là tại mùa hạ, Provence nở rộ mảng lớn hoa Lavender.
Cô mặc váy màu đỏ, tại biển hoa màu tím bước chậm, vừa quay đầu lại anh cùng cô, quá một cái mùa hạ cực kỳ khoái trá, nhưng sau đó cô lại rời khỏi anh, nguyên nhân là người đàn ông cô chân chính thích là anh hai của anh."Khó trách, khó trách chung quanh biệt thự Lãnh Vân Lâm gieo trồng mảng lớn Lavender! Mộ Thanh Vũ cảm thán.
Mặc dù người nầy bạn gái không ít, nhưng mà kỳ thật anh coi như là một cái người chung tình."Về sau, chính là Thanh Tuyết rồi.
.
." Vừa nhắc tới cô, ánh mắt anh có chút mê ly.
Đối với mối tình đầu, dù sao cũng là chuyện tình quá mức xa xôi.
Mặc dù đầy đủ lãng mạn, lại cũng không có khắc cốt minh tâm, không thể sánh bằng Lạc Thanh Tuyết, bởi vì một hồi hoa lệ "Tử vong", trong lòng trước mắt khó có thể phai mờ dấu vết.Anh nhìn nhìn Mộ Thanh Vũ, cô mới phát hiện mắt của anh vừa thâm sâu vừa tĩnh, như là hai suối nước sâu rộng."Em có biết toàn thân trên dưới của em chỗ nào cực kỳ giống cô sao?"Mộ Thanh Vũ lắc đầu, Lãnh Vân Lâm tiếp tục: "Là ánh mắt.
Ánh mắt của các em bộ dáng thật sự là tương tự - - "Anh nói xong, nhẹ nhàng vươn tay, đầu ngón tay phất qua khóe mắt cô: "Trong suốt giống nhau, sáng giống nhau, bất khuất giống nhau, toàn thân ngông nghênh giống nhau."Kỳ thật, lần trước gặp được bản tôn Lạc Thanh Tuyết, Vũ Trạch Hiểu liền ở một bên cười nhạo cô có phải có cái chị em ruột thất lạc nhiều năm hay không.
Có lẽ tương tự không phải ánh mắt các cô mà là cảm giác các cô cho anh.Bách biến linh hoạt, tại ngươi cho là nhìn đến toàn bộ của cô, về sau cô lại cứ cho ngươi kinh hỉ mới.Đối mặt khó khăn không sợ hãi đối mặt hiểm cảnh cũng không nhíu mày, đối mặt gian khổ không thỏa hiệp.Nhưng mà không biết vì cái gì, đến chỗ giai đoạn sau anh liên tưởng hai người kia cùng một chỗ càng ngày càng ít, anh dần dần phát hiện hai người kia trong lúc đó vẫn lại là có chỗ khác biệt.Ở lại bên cạnh anh, hấp dẫn lực chú ý của anh không phải bóng dáng Lạc Thanh Tuyết mà là một người phụ nữ rõ ràng dứt khoát.Cô là Mộ Thanh Vũ, hơn nữa cô chỉ là Mộ Thanh Vũ.
Cô không phải bất luận một người gì, cô cũng không đi bắt chước bất luận một người nào."Thanh Vũ, anh nói muốn kết hôn không là vì em giống cô, mà là vì ưm chính là em." Anh như là tại nói cho cô, hoặc như là tại nói cho chính anh, khi anh nói ra những lời này, trong lòng bỗng nhiên rộng rãi.Mắt sương mù cũng hơi hơi có vài phần thần thái rõ ràng.Này không phải trình bày, chỉ là, anh tại say mê thổ lộ chính mình.Nhưng mà cô lại không hiểu, có vài phần cảm khái.Cho tới nay, cô coi Lãnh Vân Lâm là một cái kim chủ, một cái thủ trưởng, cho dù anh nói muốn đính hôn, địa vị hai người tại trong đầu óc cô cũng không có chuyển biến..