Editor: Quỳnh NguyễnAnh trừng lớn mắt.Giống như trời tối như mực tách ra pháo hoa chói mắt nhất, tiếng vang rung trời, sắc thái sặc sỡ.Toàn bộ tiếng chuông thế giới cùng nhau gõ vang.
Toàn bộ hoa tươi thế giới cùng nhau nở rộ.Hô hấp ngừng lại, thế giới của anh, ầm ầm sập!Có lẽ, anh phải tìm không phải Quý Nhạc Nghiên cái loại kích động run rẩy hưng phấn đến mức tận cùng này, cũng không phải Lạc Thanh Tuyết loại tình cảm nhẵn nhụi phong phú bách biến này.Anh cần chỉ là cô nương tại ven sông mưa phùn nhẹ nhàng bung dù đối với anh ngoái đầu nhìn lại cười.Tươi cười này không hề tuyệt mỹ, cũng không nhiều thay đổi, chỉ là, đầy đủ ấm áp.
Ấm áp đến có thể chống đỡ hành trình kế tiếp anh không biết, cũng sẽ không cảm thấy được cô đơn!Anh đột nhiên ôm lấy cô, cường thế đặt cô ở trong lòng mình: "Thanh Vũ, chúng ta kết hôn! Chúng ta kết hôn!"Cô sửng sốt, muốn đính hôn, không phải anh đã sớm quyết định tốt sao? Hiện tại kích động thần mã?Cô còn không có trả lời, bên này Lãnh Vân Lâm bỗng nhiên lôi cô ra một chút khoảng cách, một gương mặt anh tuấn cách cô chỉ có ba centimeter: "Chúng ta kết hôn! Sau đó, chúng ta sinh vài đứa bé! Mỗi một đứa đều đã coi như bảo bối yêu thương! Em nói, có được hay không?"Cô có thể nói không tốt sao? Nhưng là, không biết vì cái gì giờ phút này nhìn đến mắt anh lưu chuyển ánh sáng, cô bỗng nhiên cái gì đều đã nói không nên lời, chỉ là yên lặng gật đầu.Lãnh Vân Lâm trả lời là, kích động ôm cô thật chặt, cánh tay cực kỳ dùng lực như là muốn ghìm cô chết ở trong ngực.
Lập tức lại ngăn chặn môi của cô trằn trọc hôn môi.Không khí trong ngực cô bị anh chen lách đã còn thừa không có mấy, môi lại bị anh ngăn chặn.Đầu, bỗng nhiên xuất hiện tình huống choáng váng, như là phản ứng độ cao tại núi cao lần đó, cảm thấy được hô hấp, tim đập cũng không lại thuộc về chính mình!Giữa lúc hoảng hốt, cô vươn ra cánh tay, cũng ôm chặt anh, tại giường mềm mại hướng bên trong ngã nhào.Hô hấp, tim đập, tất cả đều dây dưa cùng một chỗ.Tại thế giới kỳ quái đây, bây giờ hai người bọn họ chỉ có lẫn nhau!=========================Buổi chiều ba giờ.Trong phòng hội nghị tập đoàn Lãnh thị.Lãnh Vân Lâm toàn thân giày Tây, quần áo thẳng thớm, mùi rượu trên người cũng bởi vì tắm rửa một cái mà bị chôn vùi.Chỉ là nhóm người công nhân tập đoàn Lãnh thị lại cảm thấy được tính tình của anh có vẻ như không được tốt.
Một cái mặt đối với ai muốn cầu đều đã đặc biệt nghiêm khắc.Cũng đúng, tiếp qua hai ngày chính là lễ mừng đầy 36 năm tập đoàn Lãnh thị, vài cái bộ đang ở khua chuông gõ mỏ an bài chuyện này, tổng giám đốc mới từ Shangri-La bay trở về, mỗi ngày bận bịu được muốn chết.Chẳng qua, lúc ánh mắt Lãnh Vân Lâm ngẫu nhiên đảo qua Trình Diệu Quân lộ ra mấy mũi nhọn, như là đao kiếm đâm vào anh ta không ngẩng đầu được lên.Còn nói, lúc anh kích động muốn chết lại là Trình Diệu Quân hắt nước lạnh nói cho anh thời gian rời khỏi còn có một giờ.Bị ngắt lời, còn tiếp tục cái gì? Lãnh Vân Lâm đành phải bị Mộ Thanh Vũ chộp tới tắm rửa một cái, thanh tỉnh thanh tỉnh, lại thay đổi một bộ quần áo, để cho anh sảng khoái tinh thần đi họp.Lúc nhìn cô cúi đầu đeo caravat cho anh, một cảm giác thỏa mãn nhất thời cuốn sạch!Bởi vì một lần họp này đề cập đến chi tiết lễ mừng.
Anh nghĩ muốn cho cô một kinh hỉ, lấy một phần danh nghĩa danh sách khách có mặt để cho cô ở bên ngoài chờ..