Editor: Quỳnh Nguyễn"Bảo bối, em đã nói như vậy, chúng ta đây cùng đi nhìn xem thời tiết hôm nay có được hay không, uh`m?"Nghe Lãnh Vân Lâm giơ lên âm cuối, liền cảm thấy được chạy không khỏi kiếp nạn này, nhận thức cúi đầu, Lãnh Vân Lâm nhìn phản ứng người trong lòng, khóe miệng tiếp tục giơ lên.
Hai người bốn bàn chân di chuyển đến cạnh giường, Lãnh Vân Lâm cầm lấy cánh tay Mộ Thanh Vũ kéo ra bức màn, ánh mặt trời cách cửa sổ, chiếu ở trên thân hai người.
Lãnh Vân Lâm từ phía sau lưng ôm Mộ Thanh Vũ, đặt cằm ở trên đầu cô, nói: "Bảo bối, em thật sự không có nói sai, hôm nay thời tiết tốt lắm, ánh mặt trời cũng cực kỳ tươi đẹp!"Mộ Thanh Vũ không có tiếp lời, chờ Lãnh Vân Lâm kế tiếp mà nói, quả nhiên, Lãnh Vân Lâm không có để cho Mộ Thanh Vũ thất vọng, nói tiếp: "Như thế bảo bối, thời tiết tốt như vậy chúng ta vừa làm một chút chuyện tình hữu ích vừa thưởng thức thời tiết tốt, như thế nào, uh`m?""Nhưng mà, Vân Lâm, buổi tối chúng ta không phải còn muốn đi tham gia tiệc rượu sao, anh cũng biết thể lực em không tốt, tinh thần cũng thấp, em sợ buổi tối lại làm anh bẽ mặt.
" Mộ Thanh Vũ nghe được Lãnh Vân Lâm mà nói, khẩn trương tìm lý do, hi vọng có thể đánh mất ý nghĩ của anh.
Lãnh Vân Lâm ôm Mộ Thanh Vũ, hôn đỉnh đầu của cô một phen, dùng ngữ điệu tràn ngập dụ hoặc nói: "Nhưng mà bảo bối, anh cảm thấy được thật lâu không đụng chạm em, chẳng lẽ em không nghĩ muốn anh sao?"Quả thật, từ khi từ Shangri-La trở về, Lãnh Vân Lâm bởi vì công tác bận quá đều không có thời gian cùng cô thân mật.
Vốn giữa trưa hôm trước lúc ở trong phòng làm việc, Lãnh Vân Lâm thiếu chút nữa lau súng cướp cò, lại bởi vì Trình Diệu Quân ngoài ý muốn mà ngừng.
Anh hiện tại có chút nóng lòng muốn thử.
Cách áo ngủ, ngón trỏ Lãnh Vân Lâm không chút để ý vuốt ve bra màu đen của cô, từ trên xuống dưới, dọc theo đường vân bên ngoài như có như không xẹt qua trước ngực, miêu tả ngực cô.
Bỗng nhiên chợt nhíu mày, trên mặt anh tuấn đẹp trai mang theo một tia thần sắc mê ly: "Dù sao thời gian còn sớm, không bằng, chúng ta trước vận động một chút?"Hai tay Mộ Thanh Vũ chống giường, bên hông là cánh tay Lãnh Vân Lâm hữu lực, toàn thân anh như có như không đụng vào, khi thì run rẩy khi thì không tự giác né tránh: "Em thể lực không tốt!""Thể lực không tốt, càng cần rèn luyện!" Ngón tay linh hoạt rốt cục từ phía trước trượt đến bên eo cô.
Mộ Thanh Vũ vừa định cự tuyệt, bỗng nhiên nhớ tới, có lẽ, hôm nay chính là một ngày sau cùng chính mình ở trong này.
Lúc Lãnh Vân Lâm biết cô có con trai về sau, không biết là một loại cảm giác gì! Tức giận, hay là hận không thể giết cô?Nhưng mà cô tất nhiên sẽ trước đem con trai giấu tốt, không cho bé chịu được một chút thương tổn.
Nhận thấy được cô có chút không chuyên tâm, Lãnh Vân Lâm cắn lấy bên cạnh cổ của cô, cô "A nha" một tiếng kêu.
Quay đầu, nhìn anh một cái, cô cau mày, cực kỳ mất hứng.
"Em còn trừng anh!" Lãnh Vân Lâm cũng cau mày, vẻ mặt ủy khuất.
"Vào lúc này em còn phân tâm, là cười nhạo anh không có năng lực!"Thanh âm của anh mang theo mị hoặc.
Tiếp theo anh cúi người kề sát trên người Mộ Thanh Vũ, dùng đầu lưỡi miêu tả môi của cô, nắm tay cô , đi tới trên eo mình.
Lúc đang định hồ nháo, di động Lãnh Vân Lâm ở đầu giường làm càn kêu to.
Lãnh Vân Lâm giận dữ, đang định cùng cái tiếng kêu này làm hỏng, vừa thấy điện báo biểu hiện là anh trai Lãnh Vân Đình đánh tới.
Chuyển được, câu đầu tiên chính là: "Trở về đi, mẹ em biết rõ chuyện tình em muốn đính hôn.
".