Editor: Quỳnh NguyễnTại đầu ngón tay tiếp xúc trong nháy mắt, cô cùng anh giống như đồng thời bị luồng điện đánh trúng!Hô hấp, tim đập, nhiệt độ cơ thể, ánh mắt, tất cả toàn bộ, tung hoành đan vào.
Thế giới của cô, ầm ầm sập!Mà lúc đầu ngón tay của cô hơi băng lãnh thấm ướt va chạm vào ngón tay anh mang đến mềm nhẹ.
Anh có thể cảm giác được do dự của cô, mê hoặc của cô, bất an của cô.
Nhưng mà ngẩng đầu chống lại đôi mắt cô, trong ánh mắt cô lộ ra chỉ có tình yêu che dấu không được kia, anh xem rõ ràng!Có lẽ, trước đó, anh còn sẽ có nghi hoặc nho nhỏ, cô thật sự chính là cô gái trong lý tưởng của anh sao?Anh thật sự có thể nắm tay cô, từ từ biến già?Nhưng mà khi anh cầm tay cô, trong nháy mắt nhìn ánh mắt cô , cái loại sóng triều cuồn cuộn giống như thủy triều hung mãnh này cuốn sạch anh!Chính là cô!Không có cái người nào khác, chính là cô.
Mặc dù bọn họ đã từng tách ra quá năm năm.
Mặc dù bọn họ đã từng cũng có quá phận cùng không thoải mái.
Nhưng mà, anh giờ khắc này, đã xác định cô chính là một người chính mình muốn tìm kia!Sinh ra của cô, lớn dần của cô đều đã là vì hòa chính mình gặp nhau!Đối diện, chỉ là trong nháy mắt.
Mặc dù anh cũng không từng nói nói, nhưng mà, cái nhìn kia, đủ để để được với ngàn năm!Tại ánh mắt mọi người, nắm chặt hai tay, mười ngón quấn giao.
Anh một cái dùng lực, gắt gao ôm cô vào trong lòng!Ngọn đèn, chợt một phen bắt đầu sáng trưng, một khối sân bãi đã bị rửa sạch, nhạc sĩ ở một bên lôi ra làn điệu.
Điệu Valse du dương lập tức vang lên, quanh quẩn ở trong hội trường.
Lãnh Vân Lâm kéo chặt tay cô , một cánh tay kia, nhưng lại khoát lên phần eo của cô, nhanh chóng đi tới đất trống ở giữa trung ương.
Theo âm nhạc, bắt đầu xoay tròn!Một bài hát xây dựng ra đầy đủ bầu không khí ái muội, Lãnh Vân Lâm nhìn Mộ Thanh Vũ trong lòng, đến gần rồi lại cái gì đều đã không nói lời nào, chính là như thế này nhìn cô, thật sự, ôn nhu.
Mộ Thanh Vũ cảm thụ được bên tai truyền đến khí tức ấm áp, bên cạnh đôi má là cảm giác làn da thuộc về nam tính, mắt của anh hào quang chói mắt, như là kim cương trên trời.
Trong ngực cô giống như gặp phải đòn nghiêm trọng, không thể thừa nhận loại cảm giác này.
Nhưng mà, cũng tuyệt đối không có loại này, tâm thần rung mạnh, tựa hồ cả người, cả linh hồn, đều đã đã không có ở nắm trong tay của cô!Cô không thể thừa nhận, vì thế đành phải né tránh, cúi đầu, chôn ở trong lòng Lãnh Vân Lâm, Lãnh Vân Lâm cảm nhận được trong lòng giật giật, như là động vật nhỏ, sợi tóc ôn nhu tại cằm của anh nhẹ nhàng lướt qua, mang đến xúc cảm ôn nhu, có chút ngứa.
Anh lại càng cầm vòng eo của cô, mang theo cô mềm nhẹ xoay tròn.
Nhảy đến địa phương kịch liệt, anh buông ra tay cô , cô dựa theo quán tính, theo phương hướng cánh tay anh, ngoái đầu nhìn lại ngón tay gắt gao tương nắm, nhìn anh.
Anh lại liền dùng lực, đẩy cô đi xa, truy đuổi trở về.
Bước chân của cô không thể khống chế hướng anh bước đi, dẫm xuống một chút chói lọi hung hăng tiến công trong lòng anh!Trong ngực như bị đòn nghiêm trọng, mà tim đập giống như nổi trống.
Ánh mắt của cô giống như mưa xuân tháng tư Giang Nam tuôn rơi bay xuống, từng đợt từng đợt nhập lòng người.
Tại một khắc làn điệu hạ xuống, anh chợt một phen một gối quỳ rạp xuống đất, như là tư thái khẩn cầu, hai cái tay cầm lấy lòng bàn tay cô, ánh mắt tràn ngập chân thành!"Thanh Vũ, gả cho anh!".