Editor: Quỳnh Nguyễn"Vị hôn thê của tôi tuyệt đối là thuần khiết nhất ôn nhu nhất cũng kiên cường nhất trên cái thế giới này! Tôi muốn cưới cô! Tôi không sẽ bởi vì một kiện sự này mà khinh thường cô, ghét bỏ cô.
Ngược lại tôi sẽ càng thêm tôn kính cô, cảm tạ cô vì tôi liều chết đấu tranh! Nếu tôi ở phía sau rời cô mà đi, tôi còn là người đàn ông sao?"Những lời này, nói trái lại cực kỳ có lý, ít nhất, hiện trường không ít đồng bào nữ tính đều đã đối với anh những lời này đồng ý." Như thế Lâm thiếu, anh có biết, tới cùng là ai, vì cái gì phải làm như vậy?"Ánh mắt Lãnh Vân Lâm trầm nghiêm trang: "Tôi chỉ có thể nói, chuyện này tuyệt đối không phải một cái ngoài ý muốn! Là có người chủ mưu! Về phần mục đích là cái gì tôi cũng không biết, vẫn lại là chờ cảnh sát tới xử lý đi! Về sau có ai muốn trả thù tôi liền quang minh chính đại tới! Theo vị hôn thê của tôi bắt dùng thủ đoạn hạ lưu này ngay cả tiểu hài tử cũng sẽ cảm thấy được đáng xấu hổ! Không cần thủ đoạn đường đường chính chính, đùa giỡn ám chiêu, ngay cả tư cách trở thành địch nhân đều không có!"Đương nhiên, người đàn ông kia đã sớm bị anh xử lý thích đáng xong rồi.
Cảnh sát nếu muốn người, truyện cười ai dám đến đòi người?Sau cùng, anh lại vẫn bày tỏ: "Lại vẫn xin mọi người, không cần quấy rầy vị hôn thê của tôi nghỉ ngơi rồi ! Cô hiện tại không thể nói chuyện, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào thức ăn lỏng sinh hoạt.
Nếu mọi người vẫn vây quanh ở cửa bệnh viện sẽ đối với cô khôi phục tạo thành áp lực tâm lý vĩ đại! Xin mọi người thông cảm một phen!"Không có cái phóng viên nào là nguyện ý mỗi ngày chạy đến dưới lầu bệnh viện ngồi chồm hổm thủ, nhìn đến Lãnh Vân Lâm tư thái khẩn thiết, thêm tây trang anh nhuốm máu nữa, khuôn mặt mỏi mệt không chịu nổi giống như hình tượng một cái người đàn ông tốt, nháy mắt nảy mầm!Anh nói xong những lời này, lập tức xoay người rời đi, lưu lại là tiếng rộ lên phía sau!Bên này, Tô Tuyền Lăng cùng Triệu Hiểu Huyên trốn ở trong hành lang nhìn đến Lãnh Vân Lâm nói xong, liền lên lầu.
Tô Tuyền Lăng hoàn hảo, Triệu Hiểu Huyên nhưng là hận đến răng nanh đều nhanh cắn buông rồi !Đợi cho phóng viên bên này bị chắn ở bên ngoài, Tô Tuyền Lăng hỏi: "Những thứ phóng viên này có phải em thông báo hay không?"Triệu Hiểu Huyên đắc ý nói: "Không phải a, nhưng mà em biết, là ai thông tri.""Người nào?""Tối qua anh Vân Lâm không phải đuổi em ra ngoài sao? Em rất tức giận, bỏ chạy đến trong quán bar đi uống rượu.
Không nghĩ tới, quá mấy giờ mấy cái khuê mật của em cũng tìm tới đây, sau đó cực kỳ hưng phấn nói cho em biết các cô nhìn đến Lãnh Vân Lâm ôm một cái phụ nữ quần áo không chỉnh tề vội vã lên xe! Các cô cảm thấy được thú vị liền theo tới đây, còn chụp ảnh chụp.
Em liền đề nghị các cô tìm cánh cửa bán cái tin tức này, được tới tiền bạc mời chúng ta uống rượu! Không nghĩ tới thật đúng là bán không ít tiền bạc!""Hiểu Huyên!" Tô Tuyền Lăng có phần nghiêm khắc.
"Em không nghĩ tới, chuyện này một khi tuôn ra tới, anh họ sẽ nghĩ như thế nào? Em này không chỉ là khi dễ Mộ Thanh Vũ, em đây là hướng trên đầu anh dội nón xanh! Tổn thất là thể diện tập đoàn Lãnh thị cùng anh! Hơn nữa đây là bệnh viện người kia, anh quá hai ngày liền muốn trở về rồi ! Vạn nhất cha chị biết rõ chúng ta hãm hại Mộ Thanh Vũ, xí nghiệp Tô thị giao cho anh, chị làm sao bây giờ?""Không cần phải khoa trương như thế đi?" Triệu Hiểu Huyên lắc đầu.
"Hơn nữa cũng không phải em tuôn chuyện này ra, em chỉ là dẫn ra cái đề nghị mà thôi! Ngược lại là bên kia, người kia, tối hôm qua sau đó biến mất?".