Editor: Quỳnh Nguyễn"Con muốn ăn cái gì? Mẹ ở căn tin dưới lầu lập tức liền lên lầu rồi !""Thật vậy chăng?" Lần này, Mộ Thượng Ân mới có điểm kinh hỉ, nhưng mà bé lại do dự một chút: "Không phải gạt con?""Đương nhiên không phải." Mộ Thanh Vũ nghe được con trai thật cẩn thận hỏi như vậy, trong lòng cũng có chút chua xót.Mặc dù tháng này cô là vì tiền trị bệnh cho con trai mới không thể không rời khỏi bé.
Mà, cô cũng cùng con trai ra đi lâu như vậy, để cho tâm linh bé còn nhỏ bị thương tổn."Mẹ lập tức liền trở lại!" Cô khẩn trương trả tiền, lập tức thẳng đến trên lầu.Bệnh viện Tô thị tại ông ngoại Tô Rừng Khải từ bệnh viện Phụ Chúc lớn nhất Yến Thành rời khỏi cũng đã thành lập rồi.
Trải qua nhiều năm phát triển như vậy đã trở thành bệnh viện tư nhân cực kỳ nổi danh.
Mặc dù trước Mộ Thanh Vũ đã vào bệnh viện Tô gia nhưng mà cô khi đó là khoa điều trị gấp tại ba tầng.
Mà khoa tim thì tại lầu 17.
Về phần căn tin nhưng lại ở phía sau.Thường thường mà nói, bệnh viện lớn giống như vậy phòng trong lúc đó cách thật sự xa, đây đó trên cơ bản đều đã không biết.
Hơn nữa vì để ngừa vạn nhất, lúc cô để cho Ân Ân nằm viện, đăng ký tên cha mẹ là Lý Tiêu Nhiên.Nói cách khác, chỉ cần cô khiêm tốn một chút thật cũng không đến mức bị nhanh như vậy bắt lấy.Quả nhiên, dọc theo đường đi lầu 17, người trong bệnh viện tới tới lui lui nhiều như vậy căn bản không có người liền biết cô đi nơi nào.Đẩy ra cửa phòng bệnh, một lớn một nhỏ nhìn đến Mộ Thanh Vũ trở về, lập tức vọt tới đây: "Thanh Vũ, mẹ!"Mộ Thượng Ân thấy Mộ Thanh Vũ mang theo bao lớn bao nhỏ trực tiếp nhào vào trong ngực cô, một tiếng một tiếng kêu "Mẹ", tựa hồ lại vẫn đắm chìm tại thời gian trước kia.Mà Lý Tiêu Nhiên, nhưng lại đã đi tới giúp cô đông tây xách đến trên bàn."Ân Ân!" Mộ Thanh Vũ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, ngồi xổm người xuống nhìn Mộ Thượng Ân nói: "Muốn ăn bữa tối, mẹ mua sữa vượng tử con thích nhất!""Oa, lại nhìn mẹ liền uống hết!"Mộ Thượng Ân lập tức kéo túi lớn bên trong tay cô.Mộ Thanh Vũ nhanh chóng vuốt ve tay nhỏ của bé: "Ân Ân, con rửa tay sao?"Mộ Thượng Ân giơ lên một đôi tay bẩn thỉu chính mình bày tại trước mắt Mộ Thanh Vũ, lắc đầu nói: "Còn không có.
Mẹ bồi Ân Ân đi!" Tiểu tử kia cư nhiên lắc lắc mông đít, bắt đầu làm nũng rồi." Tốt, mẹ mang Ân Ân đi rửa tay." Mộ Thanh Vũ ôm lấy Mộ Thượng Ân, "Sau đó, Ân Ân sẽ giúp mẹ bày bát đũa, có được hay không?" Giờ phút này Mộ Thanh Vũ, toàn thân đều đã tản ra quang mang tình thương của mẹ.Mộ Thượng Ân gật gật đầu, nói: "Tốt."Nói xong, chủ động dắt tay Mộ Thanh Vũ.Mộ Thanh Vũ nắm tay Mộ Thượng Ân đi tới phòng rửa tay, bên cạnh bồn rửa tay có một cái ghế nhỏ bốn chân màu lam, Mộ Thượng Ân chính mình dời băng ghế đến trước bồn rửa tay, đỡ vách tường đứng thân thể đến trên ghế.Mộ Thanh Vũ ở bên cạnh nhìn Mộ Thượng Ân tự nhiên di chuyển tốt ghế, giở ra vòi nước sau đó cầm lấy xà phòng lộng một tay bọt biển.Mộ Thanh Vũ hơi hơi khom người, theo đưa tay ôm Mộ Thượng Ân, bàn tay to nắm tay nhỏ Mộ Thượng Ân, chỉ chốc lát sau cũng biến một tay bọt biển.Hai người nhìn đối phương trong gương, vui tươi hớn hở ngoạn chơi bọt biển, lo lắng Mộ Thượng Ân không cẩn thận ngã xuống tới, Mộ Thanh Vũ không có quá phóng túng bé..