Editor: Quỳnh NguyễnQuả nhiên ở chỗ không xa một cái bóng dáng lo lắng tìm con trai, chính là Mộ Thanh Vũ!Nhưng là, có lẽ là căn tin quá nhiều người, có lẽ là thanh âm Mộ Thượng Ân quá nhỏ, Mộ Thanh Vũ một mực không ngừng tìm kiếm, nhưng không có thấy Mộ Thượng Ân tại bên người Lãnh Vân Lâm!Mà bên này, Lãnh Vân Lâm lại đứng lên nhìn Mộ Thượng Ân từ bên cạnh anh chạy đi, chỉ là thoáng nhìn anh cũng không có nhìn đến Mộ Thanh Vũ bên kia đám người, mà là tự mình đứng lên tới.Mộ Thanh Vũ ở bên cửa, Lãnh Vân Lâm lại từ cửa chính đi ra ngoài!"Tổng giám đốc, anh tại bệnh viện sao? Tư Đồ Hiên sắp đến chỗ, tôi tới đón anh!"Lãnh Vân Lâm gật gật đầu: "Tốt."Anh chân trước mới vừa vừa rời đi, sau lưng Mộ Thanh Vũ từ cửa hông vọt vào căn tin quả nhiên thấy bạn nhỏ Mộ Thượng Ân còn đứng bên cạnh cửa, nhìn đến mẹ tới đây dị thường hưng phấn giang hai cánh tay: "Mẹ!""Ân Ân!" Tảng đá lớn trong lòng Mộ Thanh Vũ rốt cục rơi xuống đất, cô ôm lấy Mộ Thượng Ân, lo lắng đã bị vui sướng thay thế: "Tiểu Hỗn Đản, con chạy đi nơi đâu rồi hả ? Mẹ thiếu chút nữa nghĩ đến con bỏ đi!""Ân Ân đã đói bụng, muốn ăn cái gì!" Tiểu tử kia sờ sờ bụng nhỏ quắt quắt chính mình, nhướng mày lên."Vừa mới có cái chú tốt lắm, chú còn nói mua đồ ăn cấp cho Ân Ân, oa chú đâu?"Mộ Thượng Ân nhìn nhìn chung quanh, trước bàn cũng không có người, Lãnh Vân Lâm đã đi rồi."Cái gì chú dì?" Mộ Thanh Vũ lập tức khẩn trương, vạn nhất đó là cái người xấu lừa bán trẻ em làm sao bây giờ?" Về sau không cần chạy loạn! Hù chết mẹ rồi ! Vạn nhất xảy ra chút chuyện gì con muốn mẹ làm sao bây giờ?""Biết rõ." Mộ Thượng Ân dẩu lên miệng nhỏ, nhưng mà bình thường bé mặc dù hoạt bát đáng yêu, cũng không phải cái loại sẽ cùng người xa lạ nói chuyện phiếm.Cái chú vừa mới kia để cho bé nhìn có chút cảm giác thân thiết không hiểu! Ngay cả chính bé cũng không biết vì cái gì sẽ như vậy.
.
.
.
."Ân Ân, về sau không cho phép chạy loạn! Không cho phép nơi nơi chạy đi ra bên ngoài! Vạn nhất con xảy ra chuyện gì con muốn mẹ làm sao bây giờ?"Mộ Thượng Ân ngẩng đầu nhìn đáy mắt Mộ Thanh Vũ kiềm chế nước mắt, còn có mi tâm đến bây giờ vẫn như cũ nhíu chặt.
Chính mình cũng biết chính mình ham chơi chạy đến thiếu chút nữa gặp phải đại họa!"Mẹ, Ân Ân về sau sẽ không rồi." Bé cúi cái đầu nhỏ, ánh mắt nhìn chân nhỏ của bé.Mộ Thanh Vũ làm sao là thật tâm muốn trách cứ bé a? Có thể tìm về bé cô đã mọi chuyện thuận lợi.
"Ân Ân, mẹ biết con nghĩ muốn đi chơi, chờ thêm vài ngày con giải phẫu tốt mẹ mang con đi công viên trò chơi ngoạn chơi Ma Thiên Luân cùng ngựa gỗ xoay tròn, đi vườn bách thú xem sư tử voi, đi công viên hải dương xem cá heo cùng báo biển có được hay không?""Oa, Ma Thiên Luân cùng ngựa gỗ xoay tròn! Sư tử voi còn có Cá Heo Nhỏ cùng báo, mẹ, mẹ phải nói lời giữ lời a...!"Mộ Thanh Vũ nhìn ánh mắt bé hưng phấn, yêu thương ôm lấy bé nói: "Cho nên, Ân Ân nhất định phải ngoan, chờ Ân Ân hết bệnh rồi mẹ mang con đi công viên trò chơi!""Mẹ tốt nhất rồi." Móng vuốt mập mạp Mộ Thượng Ân cũng ôm mặt Mộ Thanh Vũ, hôn một cái.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì: "Kia, chú Lý a? Chú có thể cùng Ân Ân cùng đi sao?"Lý Tiêu Nhiên.
.
.Nhắc tới anh, Mộ Thanh Vũ không biết như thế nào cùng Mộ thượng giải thích.
Có lẽ, về sau, bé đều sẽ không gặp lại đến chú Lý rồi..