Editor: Quỳnh NguyễnLý Tông Dụ vài lần nghĩ muốn chen vào nói đều bị Tư Đồ Hiên bên kia ngăn lại, lập tức anh lắc đầu để cho anh ta không cần nói nữa.Thật lâu thật lâu mãi đến tiếng khóc cô nhỏ đi, Lãnh Vân Lâm mới mở miệng: "Thanh Vũ, không cần sợ, là em có nguy hiểm, vẫn lại là.
.
."Anh thiếu chút nữa thốt ra hỏi cô chuyện tình Ân Ân.
Anh dừng một chút, còn nói: "Tới cùng xảy ra chuyện gì? Nghiêm trọng sao? Có cách có thể giúp em sao? Nếu em không thể hoàn thành liền nói với người khác, em là vị hôn thê Lãnh Vân Lâm! Lấy danh nghĩa tập đoàn Lãnh thị chúng ta xem ai còn sẽ không cần đem hết toàn lực!"Anh lời nói bá đạo, tư thái quan tâm để cho tâm tình Mộ Thanh Vũ dần dần bình hòa.Đợi cho tâm tình cô bình phục cô mới lắc đầu có chút khinh bỉ chính mình.Chẳng lẽ là một đoạn thời gian này cô quá mức quyến luyến Lãnh Vân Lâm? Cô quên, thời khắc gian nan nhất chính mình đã vượt qua, cô cùng với ngồi ở chỗ này khóc, không bằng vì Ân Ân tiếp tục chưa từng có từ trước đến nay!Cô như thế nào có thể vô dụng như vậy? Cô như thế nào có thể chỉ sẽ khóc?Bên trong Ân Ân còn cần ủng hộ và cố gắng của cô, không tới một khắc sau cùng cô tuyệt đối không buông tay!Nghĩ tới đây, cô mới lau khô nước mắt.
Thần sắc cũng trở nên kiên định!Mặc kệ nói như thế nào, Ân Ân tốt xấu là cứu giúp tới đây, bé tốt xấu là có hi vọng!Cô không thể vô dụng như vậy, cô là bầu trời của Ân Ân, cô tất phải cố gắng!Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc một phen, không biết vì cái gì trong lòng bỗng nhiên có chút mềm mại lan tràn: "Không có gì, cám ơn anh, Vân Lâm!"Anh nếu là ba ba Ân Ân nhất định là ba ba tốt nhất trên cái thế giới này.Lãnh Vân Lâm nghe được bên phía cô đã ngưng khóc nức nở giống như là mưa dầm liên miên sau đó rốt cục ré mây nhìn thấy mặt trời"Thanh Vũ? Em không sao chứ!" Nghe được thanh âm cô lạnh nhạt như vậy, Lãnh Vân Lâm ngược lại có chút lo lắng."Không có việc gì, " cô lắc đầu, một câu còn không có trải qua đại não suy nghĩ, liền thốt ra.
"Vân Lâm, em nhớ anh rồi.""Anh.
.
." Chỉ là một câu như vậy liền dễ dàng chắn miệng Lãnh Vân Lâm!Anh kìm nén hồi lâu, nghe những lời này, muốn nổi lên một câu lại như thế nào đều nói không ra miệng.Đây là vị hôn thê anh, mẹ đứa nhỏ con anh cũng là cô gái anh yêu thương.
Mà một cô gái như vậy cư nhiên mở miệng nói em nhớ anh!Chính anh có thể cảm nhận được, Mộ Thanh Vũ nói những lời này mang theo bao nhiêu tình ý.Cô là thật tâm, phát ra từ cảm tình đáy lòng cho nên anh cao hứng!Hồi lâu anh cũng chỉ là ngọt ngào trả lời một câu: "Anh cũng nhớ em."Một câu này nhất thời hai vị nam sĩ bên cạnh chua xót răng đều nhanh rớt!Bên kia, Mộ Thanh Vũ không có dù nói thế nào nói, Lãnh Vân Lâm còn nói: "Nếu như có chuyện em nhất định phải trước tiên gọi điện thoại cho anh!""Uh`m." Mộ Thanh Vũ gật gật đầu, lại là một trận trầm mặc, đây đó chỉ có thể nghe thấy thanh âm hô hấp."Kia, anh trước treo, em nghỉ ngơi tốt.
Nghìn vạn lần không cần mệt, biết không?""Uh`m." Mộ Thanh Vũ vẫn lại là gật đầu, Lãnh Vân Lâm lúc này mới lưu luyến không rời nói: "Tạm biệt."Đợi cho Lãnh Vân Lâm cúp điện thoại, hai vị bên cạnh mới một đám cao hứng tới hỏi bát quái:: "Cái tình huống gì?""Cái gì cái tình huống gì?" Lãnh Vân Lâm thu điện thoại, vẫn như cũ vẻ mặt ngọt ngào.
Anh nhìn hai người bên cạnh liếc mắt một cái lập tức nói: "Vừa mới, Tư Đồ Hiên không phải nói sao? Tôi sắp kết hôn rồi !".