Editor: Quỳnh NguyễnMộ Thanh Vũ bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, lập tức rút tay mình, có phần xấu hổ nói: "Xấu hổ,.
.
.
Ân Ân thức dậy, có phải có thể ra phòng giám hộ hay không?"Trong lòng bàn tay Mạc Thiểu Thần không còn, trong lòng không hiểu có chút mất mác.
Thật giống như là ấm áp vốn thuộc về của anh bị hút ra một dạng, để cho anh có chút tham luyến xúc giác mềm mại kia.Nhưng là anh lúc này chỉ là gật gật đầu: "Uh`m, tôi đi xem."Anh là bác sĩ, nhưng mà cũng cần thay đổi quần áo, tiêu độc quá mới có thể tiến vào phòng giám hộ.Đi đến văn phòng bác sĩ, hôm nay nên ca trực bác sĩ Lý.
Nhìn đến Mạc Thiểu Thần vào cửa, ông hoảng sợ: "Bác sĩ Tô, sao anh lại tới đây?""Ngủ không được, ra ngoài đi một chút." Anh trả lời trái lại cực kỳ tùy tiện, nhìn anh đổi tốt quần áo, Lý Trường Hà lại là một trận kỳ quái: "Bác sĩ Tô, anh đây là?""Mộ Thượng Ân thức dậy, tôi đi xem.
Nếu bệnh tình ổn định, là có thể ra phòng giám hộ." Anh ngữ điệu vẫn như cũ bất biến, nhưng mà, Lý Trường Hà lại bị dọa đến không nhẹ!Một dạng giải phẫu qua đi, thuốc tê dược lực đi qua, sau khi thanh tỉnh bác sĩ kiểm tra đo lường toàn bộ bình thường là có thể ra phòng bệnh nặng.
Nhưng là buổi tối là không có bác sĩ quản lý.
Nếu người bệnh vào buổi tối thanh tỉnh, làm cho anh tại phòng bệnh nặng đợi cho sáng ngày thứ hai.Mà Mạc Thiểu Thần là có tiếng xuống bàn mổ sau đó liền họ hàng không nhận.
Anh cư nhiên sẽ quan tâm chuyện tình một đứa bé trai như vậy?Nhưng mà oán thầm lại oán thầm ông cũng là y sĩ trưởng Mộ Thượng Ân, bởi vậy ông cũng cùng đi xem.Rất nhanh, Lý Trường Hà thấy được Mộ Thanh Vũ chờ ở bên ngoài vẻ mặt kinh hỉ, nhìn xem Mạc Thiểu Thần vẫn như cũ xem ra có phần bình tĩnh bên người tựa hồ cảm thấy cái gì.
.Có Mạc Thiểu Thần cùng Lý Trường Hà hai người liên thủ chứng minh, rất nhanh Mộ Thượng Ân bị kiểm tra đo lường không có lầm xem như vượt qua kỳ bài xích, có thể ra phòng giám hộ!Y tá rất nhanh đẩy Mộ Thượng Ân ra, đưa vào phòng bệnh phổ thông.Mộ Thanh Vũ lúc này đã không biết nên là nói cái gì đó, chỉ là hướng về phía Mạc Thiểu Thần cùng Lý Trường Hà nói lời cảm tạ: "Cảm ơn, cám ơn các anh!"Sau đó phản ứng đầu tiên chính là hướng đến cạnh giường.Mộ Thượng Ân đã thanh tỉnh, bé hơi hơi quay đầu nhìn nhìn Mộ Thanh Vũ, trên mặt làm ra một cái biểu tình cười, nhưng là khó khăn như thế, bé nghĩ muốn đưa tay sờ sờ mặt mẹ, lại cảm thấy được cánh tay của mình nặng như vậy.
.
."Ân Ân, thật tốt quá." Mộ Thanh Vũ khóe miệng hàm chứa cười, khóe mắt lại lặng yên chảy xuống nước mắt.Mạc Thiểu Thần cũng đi theo cô đi vào phòng bệnh phổ thông, vừa vào phòng bệnh liền thấy một màn này.Miệng vết thương Mộ Thượng Ân còn có một chút đau, môi miệng nhỏ của bé đã có chút khô nứt, lại gian nan mở miệng khàn khàn nói: "Mẹ, không khóc."Trong lòng Mộ Thanh Vũ lại càng cảm khái, cô cười trong có lệ: "Uh`m, mẹ không khóc."Mộ Thượng Ân nháy cũng không nháy nhìn Mộ Thanh Vũ, có lẽ là vì từ nhỏ thân thể liền không tốt, Mộ Thượng Ân rất sớm quen thuộc, hiểu chuyện, bé cho tới bây giờ không có hỏi quá trọng tâm đề tài có quan hệ "Ba ba", bé càng đau lòng người phụ nữ trước mặt, bé kiêu ngạo chính mình có mẹ như vậy.Thấy ánh mắt Mộ Thượng Ân mở to sáng ngời nhìn chính mình, Mộ Thanh Vũ lập tức nở nụ cười, cười của cô mang theo như trút được gánh nặng, mang theo đáy lòng sảng khoái mà đến.Giờ phút này Mộ Thượng Ân đã tháo mặt nạ bảo hộ dưỡng khí, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn lại là trắng xanh.(P/s: Đoạn này ta thấy nó bị không ăn khớp cho lắm nên đã kéo tới mấy chương sau đọc thì thấy dường như tác giả lộn chương mất phải).