Editor: Quỳnh NguyễnCô dùng cây tăm đâm một khối thịt quả đưa tới bên miệng Mộ Thượng Ân.
Bé lại "Hừ" một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, không cảm kích.
Miệng nhỏ đã phiếm hồng nhuận nhếch lên cao cao.
Bé muốn gặp ba ba, nhưng mà ngày đó tỉnh lại mẹ lại không còn có đề cập qua chuyện này, bé thật sự thật thất vọng."Ân Ân, mẹ cháu đút cho cháu quả táo." Mạc Thiểu Thần nhìn tay Mộ Thanh Vũ còn duỗi ở giữa không trung, mắt đã có chút ảm đạm, anh nhướng mày, lập tức răn dạy."Bác sĩ Tô chú ăn! Quả táo cực kỳ ngọt!" Ân Ân không để ý tới mẹ, lại đối với Mạc Thiểu Thần nở rộ nụ cười ngọt ngào.
Mạc Thiểu Thần ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn đối diện tay Mộ Thanh Vũ vẫn như cũ duỗi tại bên miệng con trai, vẫn không nhúc nhích."Ân Ân, cháu muốn nghe nói!" Mạc Thiểu Thần khó có được đối với một đứa bé kiên nhẫn như vậy.
Mộ Thượng Ân lại như cũ lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng mà trên mặt của bé đã có chút ủy khuất.
Lấy thế giới bé bốn tuổi thật sự không rõ nếu mẹ thật sự biết ba ba Ân Ân ở nơi nào vì cái gì chính là không mang theo Ân Ân đi gặp anh? Bé cũng sẽ không cùng ba ba chạy, bé vẫn như cũ vẫn lại là Ân Ân của mẹ! Bé chỉ là.
.
.
Muốn biết, ba bé tới cùng là ai!Mộ Thanh Vũ ảm đạm thu tay, Mạc Thiểu Thần mắt thấy một cánh tay kia cô để ở trên đầu gối đã nắm thật chặt.Nhìn ra được tới, trong lòng cô rất thống khổ.
Có lẽ, cô không nghĩ muốn mang Ân Ân đi gặp ba bé, là vì ba bé thật là làm chuyện tình quá phận quá phận thương tổn cô rất sâu.
Hoặc là hai người bởi vì có chút nguyên nhân không thể cùng một chỗ, cô chỉ có thể một người mang theo đứa nhỏ gian nan sống qua ngày.Tới cùng là ai? Vì cái gì nhẫn tâm như vậy? Vợ xinh đẹp ôn nhu như vậy, tiểu tử kia đáng yêu thông minh như vậy cũng không muốn?Hồi lâu, Mộ Thanh Vũ muốn nói chuyện, bỗng nhiên, di động của cô vang lên!Cô sửng sốt thả lại quả táo vào trong bát, vừa thấy điện báo biểu hiện là Lý Tiêu Nhiên!Đã có hai ngày, hai ngày không có nhìn thấy Lý Tiêu Nhiên, không biết anh ở phía sau gọi điện thoại cho cô là vì cái gì?Mà điện thoại của cô vừa vang, Mộ Thượng Ân cũng lập tức nhìn tới đây.
Bé sẽ không quên mỗi một lần điện thoại mẹ vừa vang cô sẽ có chuyện rời khỏi chính mình!Cô nhìn nhìn điện thoại di động, lại nhìn nhìn con trai, lập tức nói: "Là chú Lý."Mộ Thượng Ân sửng sốt, quá nhiều ngày không có nhìn thấy Lý Tiêu Nhiên, bé cũng có chút nhớ.
Chỉ là, Mạc Thiểu Thần bên cạnh nghe được là Lý Tiêu Nhiên điện báo, trong lòng ít ít nhiều nhiều có chút không rất cao hứng.Mộ Thanh Vũ đứng lên, cầm lấy điện thoại di động nhận nghe điện thoại!"Uy, Tiêu Nhiên?""Em có thời gian sao?" Thanh âm Lý Tiêu Nhiên suy sút mà đau kịch liệt, tựa hồ như là bị lấy linh hồn, đã không có thần thái.Mộ Thanh Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Thượng Ân.
"Anh có chuyện gì?""Anh có chút nói, nghĩ muốn nói với em." Lý Tiêu Nhiên dừng một chút mới nói: "Em nếu có thời gian mà nói, tới quán cà phê dưới lầu bệnh viện, anh muốn gặp em.
Sẽ không chậm trễ quá nhiều thời giờ, có thể chứ?"Mộ Thanh Vũ do dự một chút, cuối cùng cảm thấy được có một số việc là nên là nói với anh rõ ràng mới được.
Cô gật gật đầu: "Tốt."" Vậy nửa giờ sau, anh ở dưới lầu chờ em.""Uh`m, em biết rõ." Cúp điện thoại, Mộ Thanh Vũ nhìn nhìn Mộ Thượng Ân trên giường bệnh.
Một đôi mắt bé cũng có chút khao khát.Cô do dự một chút, mới nói: "Chú Lý có chuyện tìm mẹ.".