Editor: Quỳnh NguyễnChỉ là hai người biểu tình một cái bằng phẳng một cái nghiêm túc, trong lúc này trái lại chấn đắc tất cả mọi người nói không ra lời.Mãi đến đóng cửa lại, đoạn tuyệt thanh âm bên ngoài, Mộ Thanh Vũ mới quay đầu: "Anh rể, có chuyện gì?"Kỳ thật, Mạc Thiểu Thần cũng không biết có chuyện gì, anh chỉ là muốn lưu lại cô, nghĩ muốn muốn tiếp tục cùng cô nói chuyện với nhau!Nhưng mà, nếu tiếp tục thấy người sang bắt quàng làm họ, khẳng định Mộ Thanh Vũ là sẽ không theo anh nói cái gì đó.
Anh chỉ tốt hỏi: "Anh muốn biết, mẹ anh là như thế nào qua đời?"Anh bốn năm trước thanh tỉnh sau đó trở về, chỉ biết là mẹ đã qua đời.
Hơn nữa cũng chỉ biết là tai nạn xe cộ, người kia là cưỡi xe máy, hung thủ đến nay cũng không tìm đến.Mộ Thanh Vũ hồi lâu mới nói: "Là tai nạn xe cộ.
Anh sau khi gặp chuyện không may, dì cực kỳ tự trách.
Vẫn cảm thấy là bà bức bách anh, bằng không thì anh cũng sẽ không gặp chuyện không may.
Ngay tại ngày hôm sau di vật của anh bị tìm đến, mang về tới, buổi tối lúc dì ra ngoài còn tốt, nhưng mà ở bên ngoài đường phố bị một chiếc xe máy đụng ngã.
.
."Mạc Thiểu Thần cảm thấy được rất thống khổ, mấy năm nay anh cảm thấy được có lỗi với người có hai người, một người là Mộ Thanh Vũ, cái kia, chính là mẹ anh."Kia, chị gái của em, cô.
.
." Mặc dù, cùng Mộ Thanh Tịch không có cảm tình quá sâu, nhưng là Mộ Thanh Vũ có một chút nói đúng, này dù sao cũng là vợ của anh.
Cho dù chỉ là lĩnh một tờ giấy hôn thú, ngay cả tiệc rươu cũng chưa làm.
Hơn nữa lại vẫn theo mất tích của anh, qua đời của cô, một tấm hôn thú mỏng nhạt cũng không còn hiệu lực pháp luật.Về tình về lý, anh vẫn lại là muốn biết một chút chi tiết Mộ Thanh Tịch qua đời!Nhưng mà, khi anh nhắc tới vấn đề này, Mộ Thanh Vũ lại trầm mặc rồi !Hồi lâu, cô mới mở miệng: "Trượt chân, từ hành lang rớt xuống.
Tôi không phủ nhận tại trước cô ngã xuống tôi cùng cô tranh cãi.
Nếu không là vì vậy có lẽ cô cũng sẽ không sốt ruột ra ngoài tự nhiên cũng sẽ không phát sinh ngoài ý muốn."Cô cực kỳ bằng phẳng.
Hơn nữa cô về sau cũng không tính toán gạt Ân Ân.
Chờ bé trưởng thành có năng lực phân rõ cô sẽ nói cho bé toàn bộ.Mạc Thiểu Thần nghe xong về sau, trong lòng cũng không biết cảm tưởng gì.
Anh đối với Mộ Thanh Tịch không có cảm tình, hơn nữa còn oán hận cô lợi dụng chuyện tình buổi tối ấy cùng đứa nhỏ bức bách chính mình, bức bách anh cùng cô kết hôn.
Nếu không có như vậy, anh cũng không đến mức lĩnh xong giấy chứng nhận kết hôn liền bỏ lại cô chạy đến đảo quốc đi.Hơn nữa Mộ Thanh Vũ nói thẳng thắn như vậy anh cũng không biết đáp lại như thế nào mới đúng." Đứa bé?"Mộ Thanh Vũ không có lại nói, Mạc Thiểu Thần chỉ là khẽ cười giễu một tiếng.Mẹ đều đã từ trên cầu thang ngã xuống ngã chết, cốt nhục trong bụng cô tự nhiên cũng đi theo rời đi.
Mặc dù giờ phút này nghe qua vẫn như cũ có chút kinh tâm động phách.Nhưng là, có lẽ là bởi vì khi đó cách năm năm, tại trong năm năm anh thậm chí quên mất Mộ Thanh Tịch người này, cũng chưa từng có chờ mong quá đứa bé kia đến.Cho nên cho dù Mộ Thanh Vũ nói thảm thiết như vậy, thậm chí đem chịu tội tất cả đều nắm lấy ở trên thân mình, anh cũng không cảm thấy được toàn bộ đều là sai của cô.Chỉ là, nghe được mẹ vợ đứa nhỏ qua đời, đầu của anh tựa hồ có chút đau đớn, từ từ lui bước, ngồi ở trên ghế dựa xoay chính mình, lấy tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương.Mộ Thanh Vũ, chỉ là đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn anh .Trên mặt, không có thống khổ, cũng không có vui sướng..