Editor: Quỳnh NguyễnCô có thể gặp chuyện không may nhưng mà Ân Ân nhất định không thể xảy ra chuyện!Cho dù.
.
.
Cho dù bởi vậy muốn bỏ quên Bảo Bảo trong bụng của cô cũng sẽ không tiếc!Cúp điện thoại, Mộ Thượng Ân cầm người máy mắt to nhìn cô: "Mẹ, mẹ lại muốn ra ngoài?"Mộ Thanh Vũ gật gật đầu, "Ân Ân ngoan, mẹ mua cơm tới cho con, cực kỳ mau trở về tới."Mộ Thượng Ân trái lại cũng cực kỳ ngoan gật đầu: "Kia mẹ đi sớm về sớm.""Thực ngoan!" Mộ Thanh Vũ sờ sờ đầu của bé."Mẹ, Ân Ân nghĩ muốn uống Yakult."Mộ Thượng Ân yêu nhất sữa chua chính là Yakult.
Nhưng mà thứ này cực kỳ quý, Mộ Thanh Vũ mua không nổi, chỉ là tại bé nằm viện mới mua mấy bình cho bé.Cô lập tức cúi đầu, từ trong ngăn tủ cầm Yakult ngày hôm qua mua cho bé, cắm lên ống hút đưa đến trong tay Mộ Thượng Ân.Mộ Thượng Ân ngoan ngoãn cúi đầu ngậm ống hút.
Mộ Thanh Vũ để bốn bình Yakult còn lại ở trên ngăn tủ một bên, mỗi một cái đều đã giúp bé cắm lên ống hút: "Ân Ân, nếu con muốn uống, như thế này chính mình lấy, mẹ đi rồi về ngay."Mộ Thượng Ân gật gật đầu, cô đứng dậy ra ngoài bấm thang máy, Mạc Thiểu Thần vừa vặn từ văn phòng ra ngoài, nhìn đến Mộ Thanh Vũ ra ngoài nhất thời có chút kỳ quái.
Anh nghĩ nghĩ, chính mình cũng đi theo.
Nhưng mà thang máy lại tại trước anh đi vào khép lại rồi.Mạc Thiểu Thần nhíu nhíu mày, xem thời gian có lẽ là cô mua cơm chiều cấp cho Ân Ân rồi hả ? Tùy tiện đảo qua, phát hiện thang máy, tại lầu ba ngừng lại.Vừa mới trong thang máy chỉ có một người Mộ Thanh Vũ.
Cô làm sao có thể tại lầu ba? Lầu ba là khoa cấp cứu, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao?Nghĩ tới đây, anh đi về, đi đến trước phòng bệnh Mộ Thượng Ân, nhìn đến bé đã uống xong một lọ sữa chua, đang dùng tay nhỏ chính mình lấy một cái bình khác.
Nhìn đến Mạc Thiểu Thần tiến vào, cái mũi nhỏ bé vừa nhíu, hiển nhiên là mang thù rồi !Ai kêu cái gia hỏa kia vừa mới hù dọa mẹ bé!"Mẹ đâu?""Hừ!" Trả lời của anh là Ân Ân khinh thường hừ hừ.Mạc Thiểu Thần lại nhíu nhíu mày, anh trái lại không có hoài nghi thân phận của Ân Ân, anh cũng biết chuyện tình Mộ Thanh Vũ vào năm năm trước đã từng có thai.Cũng là vì Mộ Thanh Vũ cũng kiểm tra ra có đứa nhỏ, anh mới triệt để hết hy vọng cùng Mộ Thanh Tịch kết hôn.Chỉ là, anh không nghĩ tới là Mộ Thanh Vũ mang thai, sau đó mà lại xoá sạch đứa bé kia, bởi vì thai ngoài tử cung.Mặc dù anh nhớ tới toàn bộ, thấy được đứa nhỏ này, trong lòng hơi có chút không thoải mái.
Nhưng mà không biết là vì máu mủ tình thâm vẫn lại là yêu ai yêu cả đường đi, anh đối với Mộ Thượng Ân không hề bài xích.Thậm chí, nhìn đến bé gian nan muốn lấy sữa chua, anh lại vẫn giúp bé một tay nhét sữa chua vào trong tay của bé.Mộ Thượng Ân quay đầu, ánh mắt cùng anh cơ hồ giống nhau như đúc trợn mắt nhìn anh, tiếp theo một tay lấy sữa chua đoạt lấy tới: "Hừ, hư hỏng hư hỏng!"Mạc Thiểu Thần cũng không có phản bác, chỉ là sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Hồi lâu anh mới hỏi: "Mẹ con đi nơi nào?""Con mới không cần nói cho chú!" Mộ Thượng Ân nhăn lại cái mũi nhỏ, vẻ mặt quật cường.Mặc dù vừa mới, Mộ Thanh Vũ nói là vì cô Mộ Thanh Tịch mới rớt xuống lầu.
Nhưng mà, trong lòng anh trái lại không có bao nhiêu oán hận.
Anh lý giải cô.
Cô không phải cái loại phụ nữ hẹp hòi này, cũng không có khả năng phạm phải án giết người.Nếu có thể thẳng thắn nói ra những lời này ngược lại chứng minh cô là vô tội..