Editor: Quỳnh NguyễnTại trên bờ vai cô, bên cạnh cổ của cô lưu lại một cái ấn ký xanh tím!Cô cơ hồ bị hù sợ, anh khí lực thật lớn, cơ hồ sắp cắt đứt thắt lưng của cô! Nhưng mà, cô càng lo lắng là Bảo Bảo!Mặc dù, có chút người ở mang thai sơ kì thậm chí căn bản không cảm giác được đứa nhỏ tồn tại làm theo cùng chồng ôn tồn kiều diễm.
Nhưng mà chỉ cần là một khi điều tra ra động tác sẽ biến phải cẩn thận.Cô trên lí trí mặc dù cảm thấy được đứa nhỏ này lưu lại khả năng không hợp thời điểm, cũng mua thuốc tính toán buông tha sinh mệnh của bé.
Nhưng mà lúc Bảo Bảo thật sự khả năng ra nguy hiểm cô vẫn lại là vô cùng lo lắng!"Vân, Vân Lâm, không cần!"Việc đã đến nước này, cô còn nói không cần! Lãnh Vân Lâm phẫn nộ cùng đau lòng cùng đến ngược lại kích thích anh ! Lập tức, anh "Xuy xuy" hai tiếng dùng lực, xé nát quần áo của cô, rốt cuộc khắc chế không được lửa giận trong lòng, không nói hai lời liền anh dũng xung phong!Động tác vừa thâm sâu vừa nặng quả thực dọa cô ngây người! Giống như thời gian lại về tới ban đêm bị anh áp ở trong xe tàn sát bừa bãi! Cô như thế nào khóc kêu hô anh cũng không nghe, càng là không chịu nổi anh lại càng lại càng hưng phấn! Lập tức trong đầu óc cô cơ hồ trống rỗng rồi.
Trên thân thể đau khổ không tính là cái gì, cô chỉ nghĩ muốn bảo vệ đứa nhỏ!"Vân Lâm, anh nhẹ chút!" Cô ngăn trở không được anh xâm chiếm, chỉ có thể khuyên can anh không cần khí lực quá lớn, để tránh thương tổn đến đứa nhỏ.Lãnh Vân Lâm cúi đầu xem cô, nhìn sợi tóc của cô trải ra, tại chăn đơn màu trắng xinh đẹp dây dưa thành đường cong.
Rõ ràng là dung nhan gần trong gang tấc, vì cái gì cảm giác khoảng cách cô cùng chính mình xa như thế?Anh không cam lòng a! Vì cái gì cô muốn lừa gạt chính mình, vì cái gì cô có người đàn ông khác, vì cái gì kia đứa bé không là của anh!Cô càng là khuyên bảo anh muốn nhẹ một chút, chậm một chút, anh liền không để cho cô như ý! Mỗi một cái của anh đều đã dùng lực quá mạnh, hung hăng xâm chiếm.
Biết trong lòng cô chưa từng có chính mình, như thế ít nhất tại trên thân thể cô lưu lại dấu vết của anh! Anh chính là muốn để cho cái bác sĩ Tô gì kia nhìn xem Mộ Thanh Vũ là phụ nữ của anh, anh muốn cho cô mang theo toàn thân dấu vết này trở về!Đột nhiên tăng thêm lực đạo để cho cô tôi luyện không kịp phòng, cô lại càng lo lắng đứa nhỏ trong bụng sẽ bởi vậy bất trắc! Cô không phát khuyên can anh , chỉ có thể chính mình điều chỉnh tư thế, tận lực để cho động tác của anh không nên thương tổn đến Bảo Bảo!Cô càng là né tránh, anh lại càng là khổ sở.
Mà đúng lúc này di động của cô lại một lần vang lên! Mộ Thanh Vũ cùng Lãnh Vân Lâm đồng thời quay đầu nhìn nhìn cái điện thoại kia, mặt trên toát ra tên vẫn lại là "Bác sĩ Tô" !"Vân Lâm.
.
.
Ưm! - -" Môi của cô bị anh hôn, tiếp theo, Lãnh Vân Lâm mang theo cô vừa chuyển ngã nhào đến khăn trải giường.
.
.Mà di động của cô nhưng lại ở một bên không ngừng vang lên, mãi đến thật lâu thật lâu, mới chìm ngập không có.=========================Đã khuya đã khuya, Mộ Thanh Vũ bị nháo đã quá đủ mới thật không dễ dàng từ khuỷu tay của anh thoát đi.Phía bên ngoài cửa sổ sớm đã là đèn rực rỡ mới lên, bóng đêm dần dần sâu.
Run rẩy mặc quần áo, nơi này trái lại còn có vài kiện giặt quần áo lúc cô nằm viện đổi.
Mộ Thanh Vũ cố sức đứng dậy, tính toán đi lấy quần áo đổi đi.
Vừa mới xuống giường chính là một cái lảo đảo, chân lại có chút run run.Không biết là vì Bảo Bảo quá kiên cường, vẫn lại là cô vừa mới cố gắng tránh đi thế công anh sắc bén..