Editor: Quỳnh NguyễnÂn Ân rất nhanh liền thức dậy, bé lại nói vẫn tiêu chảy.
Nguyên nhân là vì mấy bình Yakult kia.Cũng không phải nói cô mua là hàng giả, hoặc là Yakult để ở trong tủ lạnh quá lạnh rồi.
Chỉ là, Ân Ân có phần tham ăn, bé yêu nhất uống loại đồ uống này, vừa mới làm xong giải phẫu tràng vị của bé lại vẫn cực kỳ yếu ớt, nhưng bé lại uống vào vài bình, cho nên mới thượng thổ hạ tả.Muốn trị liệu cũng rất đơn giản, chỉ cần không ăn cơm là được.
Hiện tại bé vô luận ăn thứ gì đó đều đã tiêu chảy, bởi vì vừa mới đã làm giải phẫu, lại tuổi còn nhỏ sợ dùng cái thuốc khác sẽ kíc.h thích trái tim bé cho nên chỉ có thể dựa vào đường glu-cô tới duy trì kiểm tra triệu chứng bệnh tật.Mộ Thượng Ân dù sao cũng là đứa bé, chưa cùng Mạc Thiểu Thần luôn luôn truy vấn cô tối qua vì cái gì không trở lại, mẹ đã từng đi công tác một tháng, bé sớm đã thành thói quen.
Tối qua chẳng qua là biến mất cả đêm, sáng nay không liền trở lại sao?May mà, Mạc Thiểu Thần cũng không có tới quấy rầy cô.
Cứ như vậy gió êm sóng lặng quá một ngày.Rốt cục thư hoãn tiếp xuống, Mộ Thanh Vũ nghĩ tới chuyện tình Lý Tiêu Nhiên.Lần trước gặp mặt sau đó cô nghiêng ngả lảo đảo đi xa, cũng không có cho anh một cái công đạo.Cùng Lý Tiêu Nhiên cô là thật không có cảm tình gì.
Nhưng mà trên điện thoại của cô trái lại có tài khoản ngân hàng của anh, đó là lần cô lâm thời muốn mua đông tây, tài khoản ngân hàng lại không có tiền, tìm anh tạm mượn một bút.
Về sau cô tìm anh muốn số thẻ cho cô gửi qua đi.Cô mở ra điện thoại, thật là có tài khoản của anh! Cô thiếu Lý Tiêu Nhiên quá nhiều, lại không biết nên là như thế nào trả nợ, cho nên chỉ có thể cho anh tiền bạc thôi?Tài khoản ngân hàng cô mang ở trên người, nghĩ nghĩ nói với Mộ Thượng Ân: "Ân Ân a, mẹ ra ngoài một phen, chỉ muốn nửa giờ, con nghìn vạn lần không cần ra ngoài cũng không cần loạn ăn cái gì.
Biết không?"Mộ Thượng Ân nhu thuận gật đầu: "Con biết rõ, mẹ."Mộ Thanh Vũ sờ sờ đầu của bé đi ra ngoài.Cô không biết là cô mới vừa rời đi, Lãnh Vân Lâm trong phòng bệnh bên cạnh bỗng nhiên đi ra!Anh sắc mặt âm trầm, thong thả bước ra ngoài, đi đến bên cạnh nhìn đến Mộ Thượng Ân một người ngồi ở giường nhỏ chơi đùa.Nghĩ khi đó anh thật sự cho rằng tiểu gia hỏa này là con anh! Thân thể bé mềm ghé vào trên đùi của anh, tâm của anh đều nhanh muốn ngừng đập! Lại không nghĩ rằng, Mộ Thượng Ân xuất hiện, là truyện cười lớn nhất đời anh!Anh nghĩ đều không có nghĩ, lập tức đẩy cửa đi đến tiến vào!Mộ Thượng Ân ngẩng đầu, thấy một cái chú anh tuấn xa lạ.Ôi chao, không đúng, cái chú này xem ra tựa hồ có chút nhìn quen mắt?"Chú?" Mộ Thượng Ân mê hoặc nhìn anh một cái, kêu một tiếng.Đối mặt đứa nhỏ, Lãnh Vân Lâm trái lại mỉm cười: "Bạn nhỏ chúng ta lại thấy mặt, còn nhớ rõ chú sao?"Mộ Thượng Ân mấy ngày này, gặp người lạ nhiều, bé trái lại không bố trí phòng vệ, lập tức mỉm cười ngọt ngào: "Chú là chú ngày đó?"Lãnh Vân Lâm chỉ cười không nói.Anh đi vào phòng bệnh, nhìn nhìn hoàn cảnh nơi này.Này không phải phòng bệnh VIP anh ở, là phòng phổ thông đơn độc.
Trong phòng bị thu dọn cực kỳ sạch sẽ, bên cạnh giường nhỏ tiểu tử kia đặt các loại món đồ chơi của bé.
Trên bàn có chuyện cổ tích đã mở ra vài trang.Trên giường bên kia cực kỳ rõ ràng cho thấy người lớn ở, phía trên đệm chăn gấp xếp ngay ngắn chỉnh tề, có hương vị trên người cô.Thật đúng là ở nơi này rồi !Lãnh Vân Lâm trào cười một tiếng, lập tức lại nhìn về phía Ân Ân: "Ba con đâu?".