Editor: Quỳnh NguyễnAnh có lẽ là tức giận, có lẽ là có vui vẻ khác, có lẽ là.
.
.
Phát hiện cái gì?Một cái ý niệm trong đầu sau cùng vừa mới tại trong óc Mộ Thanh Vũ thành hình cô liền lắc đầu bỏ ra, cô không tin.
Nếu Lãnh Vân Lâm thật sự biết cô có đứa bé, như thế nào còn có thể bình tĩnh như vậy?Về phần có vui vẻ khác, điểm này trái lại có khả năng.
Chính cô tận mắt nhìn thấy, vô số phụ nữ vì Lãnh Vân Lâm yêu thương nhung nhớ, xua như xua vịt.
Cô vốn biết Lãnh Vân Lâm đổi phụ nữ như thay quần áo, còn tưởng rằng người nầy căn bản chính là cái hoa hoa công tử ai đến cũng không cự tuyệt.Nói thật trái lại đi theo anh một tháng này nhìn đến anh đuổi đi một đám phụ nữ chung quanh đối với cô trái lại cực kỳ vinh sủng, thậm chí còn lại vẫn trước mặt mọi người cầu hôn.Nhưng mà nói đi nói lại cầu hôn là cầu hôn, dù sao hai người còn không có kết hôn.
Anh nếu có cái lựa chọn khác vứt bỏ cô, cô cũng sẽ không trách tội anh .Chỉ là, không biết vì cái gì nghĩ đến khả năng Lãnh Vân Lâm "Phản bội" cô, trái tim liền rầu rĩ khó chịu.
Thân thể co rụt lại, tựa hồ cảm giác được đứa nhỏ trong bụng kháng nghị, cô vươn tay nhẹ nhàng trấn an tiểu tử bên trong kia.Lúc này mới hai tuần lễ mà thôi, vui buồn của cô liền liên quan thật lớn nhất cử nhất động tiểu tử kia.
Ngày khác vẫn còn không chính là cái tinh nghịch hành hạ người chết.Mặc kệ nói như thế nào, cho dù là vì quỷ nghịch ngợm trong bụng cô cũng phải vì chính mình tranh thủ một lần.
Ân Ân là bảo bối của cô, cô không thể bị động để cho Lãnh Vân Lâm tới chọn lựa chọn buông tha hoặc là tiếp thu.
Có lẽ, nên là trước nói cho anh chính mình mang thai rồi hả ? Chờ anh cao hứng sau đó lại nói với anh chuyện tình Ân Ân?Người đàn ông bình thường có lẽ đối với chuyện tình chính mình làm cha đều đã không cao hứng.
Nhưng mà nhìn anh đối với Tiểu Bảo tốt như vậy cũng không ngại bé cũng không phải con trai chính mình, nói vậy cũng sẽ là cái ba ba tốt.Anh có thể tiếp thu tự nhiên là tốt, nếu anh nhất thời không thể tiếp thu, cô cũng không có thể nóng vội.
Nhất là, Ân Ân mặc dù chữa bệnh hoàn tất, nhưng mà bác sĩ nói bé không thể chịu được kích thích quá lớn.
Cô còn cần cẩn thận chu toàn một phen, đúng, nên là chờ một lát xem anh phản ứng, còn muốn từ từ nói mới đúng.
.
.=========================Lúc này Mộ Thanh Vũ đã từ từ chạy như bay mà đi, không chút nào biết tại nhà của cô bỗng nhiên, vang lên chuông cửa!"Leng keng!" Một tiếng, dì quản lý kêu một câu: "Người nào a?""Xin hỏi, nơi này là nhà Mộ Thanh Vũ sao?" Thanh âm một người đàn ông ôn thuần vang lên.Nghe thấy tên báo cực kỳ chuẩn, không lâu khóa cửa chuyển động, mở cửa nhưng là một cái đứa bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh đứa bé trai, đúng là Mộ Thượng Ân.Bé một đôi mắt to đen bóng không hề chớp mắt nhìn Trình Diệu Quân ôn hòa ngoài cửa, thập phần ngoài ý muốn: "Chú, chú biết mẹ cháu sao?"Trình Diệu Quân mỉm cười nói: "Đương nhiên nhận thức a, Thanh Vũ là đồng sự của chú, cũng là bạn của chú.
Cô vừa mới ra ngoài có chút chuyện, muốn chú mang bạn nhỏ cháu cùng nhau đi qua."Anh nói lời này, dì trông nom nhất thời cảm thấy được có chút không quá thỏa đáng.
Dạo này, kẻ lừa đảo nhiều lắm.
Vạn nhất cái người đàn ông nhìn quần áo tinh tế nho nhã lễ độ này cũng là cái kẻ lừa đảo gì kia làm sao bây giờ?Cô lôi kéo Mộ Thượng Ân, lại vẻ mặt đề phòng nhìn Trình Diệu Quân: "Anh nói anh muốn dẫn Ân Ân đi? Anh có cái chứng cớ gì?".