Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhưng mà, không đợi cô mở miệng cự tuyệt, Lãnh Vân Lâm bỗng nhiên buông tay anh ra!
Anh nâng thân cô dậy, vừa mới chờ cô đứng vững liền không nói hai lời mặt trầm xuống mím môi, xoay người rời khỏi!
Cùng với anh đi, còn có gì đó anh vừa mới cố ý chạy ra đi mua tới vứt rơi trên đất.
Mộ Thanh Vũ một đầu mờ mịt, cô xem bóng lưng anh nhanh chóng đi xa, cước bộ vội vàng tựa hồ phía sau có độc xà mãnh thú một dạng.
Cô ngồi xổm người xuống, xem đến gì đó rơi trên đất, toàn bộ Hộ Thư Bảo, một túi đường đỏ siêu lớn còn có một ôi chao, ai, ôi? Quần lót nữ?
Hơn nửa đêm chuyên môn chạy ra đi mua mấy thứ này cho cô, vừa mới lại vẫn "Hưng trí bừng bừng phấn chấn" xông tới, tại trên mặt cô gặm một ngụm, lại nổi giận đùng đùng tiêu sái rồi hả?
Nhớ tới anh thời điểm rời khỏi, mặt trầm như nước kia, Mộ Thanh Vũ thật sự là không hiểu nổi anh tới cùng là thích cô vẫn lại là chán ghét cô a?
Nếu chán ghét, làm sao có thể buổi tối khuya chạy ra đi mua đồ riêng tư như thế cho cô?
Nhưng mà nếu thích, thời điểm anh mới vừa rời đi làm sao có thể tức giận như vậy?
Tâm tư nam nhân thật sự rất khó đoán a ~!
=======
Ở bên ngoài một cái gian phòng tắm khác, Lãnh Vân Lâm sắc mặt bạo hồng, tây trang chế tác tỉ mỉ đều bị cơ thịt trên người anh căng đến chắc nịch, tựa hồ bao bọc không được thân thể anh máu nóng sục sôi.
Nhớ tới cảnh vừa mới anh đột nhiên thần tốc động thủ một phen đem cảm xúc chính mình sắp nổ mạnh phát tiết ra...
Từng ngụm từng ngụm trút giận, quá vài giây, anh mới tựa hồ bình tĩnh tâm tình xao động bất an, đi đến trước bồn rửa tay khom lưng rửa tay.
Ngẩng đầu, trong gương chiếu rọi là một cái nam nhân nhiễm màu đỏ, hào quang vạn trượng.
Anh có chút giật mình, chính mình bình thường luôn luôn cực kỳ khắc chế, vừa mới lại thiếu chút nữa bị cô khơi mào thiếu chút nữa không để ý thân thể của cô liền tính toán một nếm mỹ vị.
Là vì mấy ngày nay luôn luôn lặp lại bị cô trêu chọc, nhưng không có thành công, cho nên mới rất khó đè nén xuống điên cuồng trong lòng sao?
Không hề nghi ngờ, anh là đối với cô cảm thấy hứng thú, nếu không thì cũng sẽ không tìm giá tiền thật cao đem cô giữ ở bên người.
Chỉ là, mấy ngày nay anh liên tiếp hướng cô, không chỉ có mang cô trở về hoa viên bí mật chính mình, còn giúp cô hơn nửa đêm chạy ra đi mua vật phẩm riêng tư, thậm chí, thiếu chút nữa khắc chế không được cảm xúc, ở trong phòng tắm áp đảo kỳ sinh lý cô...
Quá không như chính mình rồi. Đây là cái đem nguyên tắc cùng tự hạn chế xem thành quy tắc kia sao?
Anh không nghĩ muốn bị bất luận kẻ nào thao túng nỗi lòng, cái loại mỗi ngày chờ đợi thấy một cái người nào đấy, ngày ngày đêm đêm đều đã đối với cô tinh thần mơ màng, vì nhất cử nhất động của cô mê muội ngu ngốc này đã một đi không trở lại rồi.
Huống chi, cô mới đúng một cái sủng vật bị chính mình mua tới, ánh mắt nhìn anh giống như thấy được "Nhân - dân - tệ".
Yên lặng rửa tay, anh sửa sang quần áo một phen để cho tất cả cảm xúc chính mình đều đã bằng phẳng mới đi ra phòng tắm.
Đến chỗ phòng ngủ của anh, ngẩng đầu, anh liền thấy cô khoác áo tắm từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Cô bọc áo tắm so với vừa mới xem ra, càng làm cho người ý nghĩ kỳ quái.
Bởi vì Lãnh Vân Lâm trước không nghĩ muốn cô ở nơi này, mặc dù có một bộ đồ dùng rửa mặt tắm rửa dự phòng nhưng mà cũng không có phóng ở trong phòng tắm.
Cô mặc áo tắm của anh rõ ràng quá lớn, vạt áo đều nhanh rơi vào mắt cá chân của cô.