Editor: Quỳnh Nguyễn
Lãnh Vân Lâm đối với Triệu Hiểu Huyên cũng không có cảm tình gì. Nhưng mà mẹ của anh dù sao cũng là dì Triệu Hiểu Huyên, đương nhiên hi vọng nếu con trai có thể kết hôn mà nói, liền cùng người trong nhà mình cùng một chỗ, đã quen thuộc, có thể thông gia, thật tốt!
Bất quá mặc dù Lãnh Vân Lâm đối với Triệu Hiểu Huyên không có cảm giác gì nhưng mà đối phương từ nhỏ liền đối với anh rất có hảo cảm.
Anh tính tình liền là như thế này, nếu là đối mặt cấp dưới, anh tự nhiên là thủ trưởng nghiêm khắc. Đối mặt đối tượng thiệt tình thích, anh là tình nhân ôn nhu săn sóc nhất. Đối mặt bạn bè thân thích anh lại là bằng hữu ôn nhu thuần lương. Chỉ có đối mặt Mộ Thanh Vũ các cô loại bạn gái này, cùng lúc anh nghĩ muốn từ trên người các cô, tìm đến cảm giác một người khác nhưng mà, về phương diện khác, trong lòng anh cũng rõ ràng, các cô giống nhau, cũng không phải cô.
Cho nên, anh sẽ vào thời điểm ban đầu sủng các cô, tùy các cô, nhưng mà chỉ cần một khi cảm giác các cô không giống người kia trong cảm nhận của anh anh sẽ lập tức không lưu tình chút nào đem các cô vứt bỏ.
Nhưng mà, có lẽ là bởi vì anh đối đãi thân thích cảm giác quá ôn nhu, cho nên, Triệu Hiểu Huyên mới trầm mê tiếp xuống đi?
Có phải thường ngày anh thật sự biểu hiện quá ôn hòa thế cho nên trừ bỏ cấp dưới của anh còn có nữ nhân bên cạnh anh, người khác đều đã quên anh cũng là một Liệp Báo cũng có mỏ nhọn răng sắc hay không?
Ít nhất, giờ phút này, anh nhận được mẹ gọi điện thoại tới, răn dạy anh vì sao phải đem Triệu Hiểu Huyên khóc, anh nhíu chặt mi tâm, không nói được lời nào.
Đối với cha mẹ anh, trí nhớ trong óc của anh đã cực kỳ đạm mạc rồi. Anh tựa hồ chỉ nhớ rõ, bọn họ từng có cãi nhau, chiến tranh lạnh, mẹ cường thế, cha chơi đùa nhân sinh. Đối với anh mà nói, "Gia đình", cũng không phải anh cùng cha mẹ, ngược lại là anh cùng anh họ Lãnh Vân Đình người một nhà.
So với Đổng Gia Thường tới, anh càng thêm quyến luyến Phong Lâm Tuyết. So với Lãnh Hạo Nhiên anh càng thêm sùng bái Lãnh Hạo Thiên. Có chút thời điểm, anh thậm chí sẽ cảm thấy được, anh chính là một phần tử trong nhà Lãnh Vân Đình, cùng hai cái kia không có quan hệ gì.
Nhưng mà, anh thật không ngờ, anh cũng không có như thế nào quát lớn Triệu Hiểu Huyên người ta, chỉ là làm ra một cái tư thái anh cũng không chào đón Triệu Hiểu Huyên, anh cư nhiên lập tức liền nhận được mẹ gọi tới mắng nhiếc.
"Vân Lâm, Hiểu Huyên là nữ hài tử! Con so với cô lớn như thế nào cũng phải nhường người ta! Nhưng mà con xem, con là ở bên ngoài đem cái dã nữ nhân gì mang về tới, cư nhiên đem Hiểu Huyên tức giận rồi hả? Con phải xin lỗi cô!"
Xin lỗi? Đừng nói giỡn. Anh hừ nhẹ một tiếng, trên mặt bất mãn cùng khó chịu, là rõ ràng như thế.
Nhưng mà bởi vì đối phương là mẹ của anh mặc kệ anh lại như thế nào chán ghét, cũng sẽ không trực tiếp chửi bà. Anh chỉ nói: "Con không thích."
"Không thích? Tốt lắm a, con hiện tại đều nhanh 30, con trái lại tìm ra một cái đối tượng thích a!Con sẽ không nhanh không chậm như vậy, con muốn làm cái gì? Anh con đều có đứa nhỏ rồi! Đến lúc đó con căn bản lấy không được bao nhiêu tiền tập đoàn Lãnh thị..."
"Vốn tập đoàn Lãnh thị chính là bác trai thành lập, mẹ có tham dự một chút sao?" Lãnh Vân Lâm cau mày, lại càng chán ghét ngữ điệu bà nói như vậy. "Con mặc dù là tổng giám đốc, nhưng mà án cổ phần công ty mà nói, chính là nên là anh trai cùng Tiểu Bảo tới kế thừa. Theo con không có quan hệ gì!"
"Con!" Đổng Gia Thường nổi giận đùng đùng quát: "Vân Lâm! Người nào dạy con nói như vậy?"