Nhưng, cô không cam lòng. Không cam lòng cứ như vậy đi đến một thế giới khác.
Trong bóng tối vô hạn, hiện lên một khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng như băng lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng trước mắt cô chìm vào màn đêm.
Bạch Ngôn Sơ.
Gọi cái tên này một lần cuối cùng, ở đáy lòng cô đau đến rơi lệ.
Một lần cuối cùng!
Truyền đến bên tai là giọng nói điêu ngoa ấy: “Đường Du Du, tại sao cô lại cưới được anh ấy? Cô thật đáng ghét! Loại phụ nữ như cô sao không chết đi chứ!”
Chậm rãi cười trong vô lực, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại.
Thân thể càng ngày càng nhẹ, giống như lông vũ, không còn quan hệ gì với thế giới này nữa...... Lúc Đường Du Du mất đi hô hấp, từ nơi nào đó trong vườn hoa truyền đến tiếng thét chói tai đầy hoang mang sợ hãi: “Đại tiểu thư! Đại tiểu thư! Có ai không! Có chuyện rồi!”
Nhưng, cô không thể nghe được nữa.
Có lẽ, tiêu đề các báo ngày mai sẽ là《 Thiên kim tiểu thư của Đường gia ngã chết trong vườn hoa》 tin giật gân.
Cái chết của cô, là tác thành cho đôi cẩu nam nữ đó.
Trừ lần đó ra, Trái Đất vẫn quay như cũ.
Nhưng là, một vong hồn ở cuối chân trời thầm kín tức giận: Tôi không cam lòng! Tôi không cam lòng a......
=== ====== ====== ======
Trong hỗn độn, như đã trải qua một thế kỷ.
Từ từ mở mí mắt nặng nề, sau đó ra sức hít một hơi.
Tại sao mình lại ngủ lâu như vậy? Kỳ quái! Tại sao lại nằm ngủ trong bồn tắm?
A, không đúng!
Cô nhớ rõ ràng mình đêm đó uống rượu say sau đó trượt chân té ngã cầu thang ở vườn hoa, sau đó bể đầu chảy máu, mất mạng.
Chẳng lẽ nơi này là Thiên đường sao? Sao lại giống với phòng tắm nhà mình đến vậy!
Cô thở ra một hơi, vội vàng cầm khăn tắm một bên lên lau khô thân thể, nhấc chân ra khỏi bồn tắm được lát bằng đá cẩm thạch. Đứng ở cái gương lớn trước phòng tắm, cô chăm sóc thân thể mình rất kỹ, da bóng loáng trắng sáng như tuyết.
Không có bất kỳ vết thương nào, sau đầu cũng nhìn rồi, thật sự là không có.
Nói như vậy, mình không có chết?
Cô khoác áo choàng tắm chạy ra bên ngoài, vừa nhìn đồng hồ treo trên tường. Phía trên hiện lên ngày mồng một tháng chín năm xxxx, thời gian là tám giờ bốn mươi phút tối.
Không phải chính là đêm mình cãi nhau với Bạch Ngôn Sơ sau đó uống rượu say ngã cầu thang mà chết sao?
Toàn bộ chuyện này là sao? Rõ ràng mình đã ngã xuống, bây giờ cảm giác đau vẫn còn ngập tràn trong đầu cô.
Cô nhắm mắt suy nghĩ một chút. Có lẽ, cô quay lại trước thời điểm chết của mình phút. Mặc kệ là do nguyên nhân nào, dù sao cô cũng đã trở lại!
Có lẽ là ông trời có mắt, có lẽ là Mạnh bà thương yêu, dù sao cô đã một lần nữa trở lại trước thời điểm chết của mình phút!
Dù là nằm mơ, cô cũng muốn nghiêm túc chăm chỉ làm một lần. Bởi vì, có một số việc, cô quả thật phải thay đổi!
Kế tiếp, có lẽ Bạch Ngôn Sơ đã đi về rồi.
Cô hít thở sâu một hơi, khôi phục lại tư duy của mình.
Cô nghĩ rất nhiều.
Đã qua một năm, mặc kệ anh đối với mình lạnh nhạt như thế nào, cô đều cười hì hì khoác tay anh. Ngôn Sơ, Ngôn Sơ, yêu em sao! Tới đây tới đây!
Nhưng anh thậm chí còn không nhìn cô lâu, giống như trên người cô ẩn chứa gì đó làm cho anh không nhìn được.
Thậm chí khi ở trên giường, anh cũng không dịu dàng liếc nhìn cô lấy một cái, mỗi lần đều là ngồi trên người cô mạnh mẽ đâm tới, mưa to gió lớn một phen, sau đó liền kết thúc.
Cô tự nhận thấy mình rất tốt, liệu có biện pháp gì?
Bởi vì trong mắt cô chỉ có anh, mặc dù cô biết rõ, lúc cô theo đuổi anh, là lúc anh đang vui vẻ bên bạn gái Giang Tâm Di.
Thế nhưng đó không phải là vấn đề, cô là thiên hạ vô địch Đường Du Du, làm sao lại có thể để cho người đàn ông mình thích chạy thoát được?
Thế nhưng, cuối cùng cô mới biết,nếm thử quả đắng do mình trồng là như thế nào.
Anh vĩnh viễn sẽ không yêu mình. Anh kết hôn với cô, đơn giản là vì gia sản nhà cô sẽ cứu lấy gia tộc đang thoi thóp của anh.
Mình cũng chỉ là một loại công cụ mà thôi.
Soi gương, từ từ phối hợp nở nụ cười. Nụ cười này, cô biết mình đã thức tỉnh.
Yên tĩnh chừng mười phút đồng hồ, khóa cửa vang lên, sau đó cửa được mở ra.
Một hình bóng cao lớn bước vào, Bạch Ngôn Sơ hỏi: “Gấp gáp gọi điện cho tôi làm gì vậy?”
Cảnh tượng giống y hệt, lời nói đầu tiên cũng giống! Giống như là từ một khuôn đúc ra! Cô chậm rãi nuốt nước miếng.
Muốn thay đổi lời thoại sao?
Tiết kiệm một chút đi! Cô nói: “Bạch Ngôn Sơ, chúng ta ly hôn đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, không có bất kỳ sắc thái tình cảm nào.
Làm lại một lần, cô không muốn phí sức cãi lộn với anh nữa.
Mặc dù hô hấp cô đang dồn dập, sắc mặt tái nhợt, cảm xúc yêu hận đan xen sôi trào trước ngực. Nhưng cô biết, nếu trời cao để cho cô làm lại một lần, cô nhất định phải học được —— tính nhẫn nại!
Do lần trước cô không nhẫn nại, đã gây ra chuyện xấu!
Cho nên nhất định cô phải rèn luyện!
Tối nay mình sẽ đăng thêm một chương nữa nhé