Chồng Trước Có Độc

chương 92

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Cẩm Tú

Ba ngày sau, Du Du đang thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ. Nhìn một vòng, cảm giác có quá nhiều đồ phải điên]ưdanl./qd mang đi, nhưng sau khi cẩn thân suy nghĩ lại, lại cảm thấy không cần thiết phải mang nhiều đồ lắm.

Mình thật sự phải rời khỏi nơi này sao? Rời khỏi Hồng viên, rời khỏi Hương thành? Lần từ biệt này, có lẽ là vĩnh biệt.

Cha đã gặp mặt Bạch Ngôn Sơ, nhưng ông không nói chi tiết hai người đã nói những gì, trở lại chỉ nói một câu, "Con nên nhanh chóng rời đi với nó đi thôi!"

Mất hồn nhìn xung quanh phòng ngủ, Du Du ngơ ngác ngồi xuống. Sống lại thêm một một lần, đến nay cô vẫn không có cách nào mà đoán trước được, đời này sẽ còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?

Ngày mồng sáu tháng năm. Ngày này đột nhiên hiện ra trong lòng cô.

Cô vẫn mãi không thể nào quên được, giấc mơ kỳ quái mà mình đã từng mơ trong một lần đi thăm cha ở bệnh viện. Trong mộng có một giọng nói đã nói với cô: ngày mồng sáu tháng năm, hãy nhớ lấy.

Ngày đó chính là ngày mà cô chết ở đời trước. Cô âm thầm suy nghĩ, phát giác còn có hai nữa chính là ngày mồng sáu tháng năm rồi.

Đáy lòng liền trở nên kinh hoàng bất an.

Qua quýt thu dọn thêm một vài đồ, cô liền nhận được điện thoại của Bạch Ngôn Sơ gọi tới: "A lô? Em thu dọn đồ sao rồi? Còn có của Đồng Đồng nữa?"

"Chị Tiên đã giúp con bé thu dọn rồi! Còn bên em cũng gần xong rồi." Cô tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh nói.

"Du Du, anh biết rõ trong lòng em vẫn còn do dự. Nhưng, chúng ta thật sự không còn thời gian nữa! Anh đồng ý với em, sau khi thu xếp sang bên đó xong, anh sẽ nói chuyện xảy ra trong ba năm này cho em được không?"

"Ừ." Du Du đồng ý.

"Du Du, về phía lão gia tử em cũng không cần lo lắng, chị Nguyệt sẽ chăm sóc ông ấy. Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, anh sẽ đón lão gia tử qua với chúng ta."

Du Du đồng ý: "Em biết rồi."

Thật ra thì trong lòng cô vẫn còn có chút hỗn độn. Đến New Zealand, bọn họ sẽ có cuộc sống mới như thế nào? Cô chưa bao giờ tưởng tượng qua.

Bạch Ngôn Sơ còn nói: "Bây giờ anh không nghe em nói nữa, anh cũng phải chuẩn bị một chút! Mười hai giờ tối mai, anh lái xe tới đón hai mẹ con!" Dứt lời anh liền cúp điện thoại.

Sau khi Du Du để điện thoại di động xuống, lại thấy điện thoại di động reo lên. Vừa nhìn, là Từ Thi Thi gọi tới.

Trong lòng khẽ run, liền cầm lên nhận điện: "A lô, Thi Thi?"

Từ Thi Thi cười hỏi: "Gần đây bận việc gì à? Sao không thấy động tĩnh gì vậy?"

"A, không có gì! Chỉ là có chút mệt mỏi!"

"Mười phút sau tớ sẽ đến nhà cậu! Có vui mừng dành cho cậu, ha ha!"

Du Du rất muốn cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Được rồi!"

Sau khi để điện thoại di động xuống, cô chìm vào trong thấp thỏm.

Từ Thi Thi tuyệt đối sẽ không đi một mình, chắc điên]ưdanl./qd chắn sẽ có Tiền Sâm đi cùng. Như vậy, khi bọn họ nhìn thấy mình đang thu dọn đồ đạc, sẽ có phỏng đoán gì đây?

Vội vàng chạy đến phòng con gái, kéo con gái qua nghiêm túc dặn dò: "Con hãy ở yên trong này không được ồn ào, biết không? Ngàn vạn lần không được gây ra tiếng động lớn! Nếu không, kế hoạch du lịch của chúng ta sẽ bị hủy bỏ!"

Đồng Đồng chớp chớp đôi mắt sáng, nói: "Vâng ạ!"

Trừ cha ra, không có bất kỳ người nào biết cô sắp rời khỏi đây. Đối với Lâm Như Nguyệt và những người khác cô sẽ nói: cô định đưa Đồng ĐỒng tới Mỹ để điều dưỡng thân thể, trong hai năm không có ý định trở lại.

Chẳng lẽ, cô cũng định nói như vậy với Từ Thi Thi?

Gần mười phút sau, chuông cửa reo. Người giúp việc mới trẻ tuổi đi mở cửa, Từ Thi Thi cùng Tiền Sâm đồng thời bước vào.

Du Du tiến tới nghênh đón, cười nói: "Có niềm vui gì dành cho tớ à? Từ mỹ nhân?"

Mặc dù khóe miệng cô tràn đầy nụ cười, nhưng băn khoăn lo lắng trong mắt vẫn không che lấp được.

Từ Thi Thi cầm lên một tấm thiệp mời màu hồng phấn, "Nhìn đi!" Sau đó lại thẹn thùng mừng rỡ nhìn người đàn ông bên cạnh, "Cuối tuần này tớ sẽ cử hành hôn lễ!"

Tay của Tiền Sâm kéo eo nhỏ của Thi Thi, nhìn Du Du, ôn hoà cười một tiếng, "Tiểu thư Du Du, cô cứ thoải mái giao tình cảm chân thành của Thi Thi trong kiếp này cho tôi đi! Tôi sẽ xem chừng cô ấy gắt gao như tội phạm đấy!"

Từ Thi Thi cười nhu mì, trên gương mặt phiếm hồng ngọt ngào sáng rỡ. Thấy bạn tốt hạnh phúc như vậy, đáy lòng Du Du cũng cảm thấy ấm áp, liền nắm lấy tay của cô ấy, rưng rưng nói: "Thi Thi."

Cô rất muốn mở miệng nói cho bạn tốt: mình không tham gia được hôn lễ long trọng của cậu rồi.

Thời khắc mà cô mong đợi nhất, hoàn toàn không thực hiện được. Cô không có cơ hội nhìn thấy bạn tốt của mình mặc váy cưới và có một gia đình hạnh phúc được rồi. Nghĩ tới đây, cảm xúc bi thương vọt tới, nước mắt lại rơi xuống.

Từ Thi Thi vội vàng giúp cô lau nước mắt, cười nói: "Cậu làm sao vậy? Còn kích động hơn cả tớ!"

"Tớ...... Tớ vui mừng quá!" Lời nói của Du Du có chút không mạch lạc.

Lúc này, chị Tiên đột nhiên đi tới từ bên trong, đi tới bên cạnh cô, hỏi, "Tiểu thư, tôi muốn hỏi là cái áo lông điên]ưdanl./qd màu đỏ của Đồng Đồng có cần mang đi không?"

Cả người Du Du cứng lại. Vài giây sau, cô mới cảm thấy hai cặp ánh mắt đối diện kinh ngạc nhìn về phía mình.

Từ Thi Thi kinh ngạc hỏi: "Các cậu định ra nước ngoài du lịch sao?"

Du Du không thể làm gì khác hơn là nói: "A, tớ định đưa Đồng Đồng tới Mĩ điều dưỡng thân thể! Cơ thể của con bé hơi yếu, nên tớ định đưa con bé tới đó!" Sau đó vừa nhìn về phía chị Tiên, gấp rút nói, "Đều mang đi đi!"

Tiên tỷ "Vâng" một tiếng, đi ra ngoài.

Từ Thi Thi lại hỏi: "Cậu định đi bao lâu?" Lại tiếc nuối hỏi, "Lúc nào thì đi? Còn có thể tham gia tiệc cưới của tớ không?"

Du Du biết mình vô cùng tàn nhẫn, nhưng vẫn nói: "Thật xin lỗi! Sợ rằng tớ không đi được!"

Ánh mắt của Tiền Sâm vẫn nhìn chằm chằm cô, hắn tiến lên một bước cười hỏi: "Cô định đi bao lâu?"

Du Du cố gắng cười tự nhiên nhất có thể: "Không biết nữa! Có lẽ là nửa năm, cũng có thể là hai năm."

Từ Thi Thi gật đầu một cái, vẻ mặt tràn đầy mất mát: "Lâu như vậy!"

Du Du nắm lấy tay của cô ấy, nhỏ giọng nói: "Thi Thi, mong cậu tha thứ cho tớ."

Từ Thi Thi ngẩng đầu nhìn cô mấy giây, cuối cùng cong môi cười khẽ. Nụ cười này hình như có ẩn chứa thâm ý, nhưng Du Du không thể hiểu được.

Tiền Sâm đột nhiên hỏi: "Ừm, Du Du, cô đã nghe nói đến tập đoàn Như Phong chưa?"

Trái tim Du Du run lên, nói: "Đã nghe nói. Hình như là một tập đoàn ở Mỹ, bộ phận Châu Á nằm ở Hương thành. Còn về những thứ khác thì tôi không rõ."

Nói nhiều nhất định sẽ luống cuống, nên cô không dám nói nhiều.

"Nghe nói CEO của tập đoàn này là một nhân vật thần bí, vẫn không có lộ ra mặt. Cổ phiếu của bọn họ lần đầu tiên đưa ra thị trường Wall Street đã tăng cao vượt bậc chỉ trong một tuần, cho thấy vị chủ tịch thần bí này cũng không phải là nhân vật đơn giản!" Tiền Sâm lầm bầm lầu bầu.

Du Du cười nói: "Dạo này, nhân vật thần bí có nhiều lắm!"

Từ Thi Thi lại cười hỏi: "A Sâm, sao anh lại đột nhiên nói chuyện này làm gì?" Dứt lời, liền ôm lấy cánh tay của vị hôn phu.

"Anh chỉ tán gẫu thôi." Tiền Sâm nhìn cô dịu dàng cười nói.

Du Du nhìn hắn, chân thành nói: "Ngài Tiền, hi vọng anh sẽ chăm sóc Thi Thi thật tốt, cậu ấy là một cô gái tốt! Đáng để được anh yêu và trân trọng."

Đây là lời nói xuất phát từ đáy lòng của cô. Có được người bạn tốt Từ Thi Thi này, là một trong những chuyện may mắn nhất kiếp này của cô.

Tiền Sâm hình như vẫn chưa muốn buông tha, cười hỏi: "Dĩ nhiên! Còn nữa, tôi muốn hỏi một chút, lúc nào thì điên]ưdanl./qd hai người lên đường tới Mỹ?"

Bất quá giọng nói của hắn thật sự nghe giống như là đang nói chuyện phiếm.

Du Du hít một hơi, trong lòng nghĩ ngợi nên trả lời như thế nào mới không rơi vào bẫy của người cảnh sát này.

Từ Thi Thi đột nhiên nhíu mày, ấn vào thắt lưng nói: "A Sâm! Em...... Bụng của em đau!"

Tiền Sâm vội vàng ân cần đỡ cô, lo lắng hỏi: "Thi Thi, không sao chứ? Khó chịu chỗ nào?"

Sắc mặt của Từ Thi Thi có chút khó coi, tay cũng giữ chặt cánh tay của hắn, yếu ớt nói: "Có lẽ là buổi trưa ăn hải sản nên đau bụng! Em muốn trở về nghỉ ngơi, đi thôi!"

Du Du ngơ ngác đứng thẳng. Giờ khắc này, cô mới nhận ra được nụ cười thần bí của Từ Thi Thi là có ý gì.

Cám ơn cậu, Thi Thi! Trong lòng lặp lại câu nói như vậy.

Toàn bộ lực chú ý của Tiền Sâm đã đặt trên người Từ Thi Thi, nói: "Được! Chúng ta lập tức trở về!" Liền đỡ cô ấy, từng bước một đi ra ngoài.

Đợi đến sau khi bọn họ đều đi hết, toàn điên]ưdanl./qd thân Du Du mới có thể thả lỏng.

=== ====== =========

Trên tầng ba mươi của cao ốc Vĩnh Hoa, Bạch Ngôn Sơ đeo kính đen mặc âu phục màu xám xuất hiện trong hành lang. Anh đi tới trước cửa một căn phòng, nhìn tấm biển trước cửa phòng một chút: Phòng nghiên cứu số mệnh Uyển Âm.

Anh hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa đi vào. Bên trong ghế dài là một cô gái trẻ tuổi mặc váy màu xanh lam, thấy anh đi tới, kinh ngạc nói: "Xin chào, xin hỏi anh có hẹn trước với Âu Dương cư sĩ không ạ?"

Bạch Ngôn Sơ không có thời gian nhìn cô ta, mà chỉ lạnh lùng nói: "Tôi có việc gấp phải gặp cư sĩ!" Liền đi tới chiếc cửa gỗ màu đỏ trầm, khẽ đẩy cửa đi vào.

Nữ trợ lý rất không vui, liền cố gắng đi lên chặn lại, nói lớn tiếng: "Tiên sinh, cư sĩ đang có khách! Anh như vậy rất không lễ phép!"

Bạch Ngôn Sơ không thèm để ý, đi vào. Hai người bên trong giật nảy mình, đồng thời quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám màu tím đậm đứng lên, nghiêm túc hỏi trợ lý của mình: "Văn Tĩnh, chuyện gì vậy? Không nói khách chờ một chút sao?"

Dứt lời, bà lại nhìn người đàn ông đeo kính đen một chút. Đột nhiên, hình như bà cảm thấy cái gì đó, nhỏ giọng nói: "Cậu?"

Còn quý bà ngồi đối diện bà cũng đứng lên, có chút không vui mừng: "Cư sĩ! Vừa rồi cô mới nói được một nửa, hòn non bộ ở hoa viên nhà tôi có cần phải thêm suối nhân tạo không? Cô nói cho rõ ràng chứ!"

Âu Dương Uyển Âm lại ra dấu tay, cười nói: "La phu nhân, xin lỗi! Chuyện của bà tôi phải suy nghĩ thật cẩn thận mới có thể trả lời cho bà! Ngày mai tôi sẽ tới nhà bà, sẽ nói rõ cho bà? Ok?"

La phu nhân không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu, lấy ví da chuẩn bị rời đi, nói: "Được rồi, vậy ngày mai cô nhất định phải tới đấy! Nếu còn kéo dài chuyện này, tôi và con dâu sẽ cãi die""dan/lqd nhau! Cô ta nhất định phải có thêm suối nhân tạo, nói Dương Quỷ Tử chính là như vậy! Tôi nhổ vào, tôi thích vườn hoa kiểu Trung Quốc, không được sao? Hừ!"

Âu Dương Uyển Âm gật đầu: "Phu nhân đừng tức giận! Ngày mai nhất định tôi sẽ đến!" Lại phân phó cho trợ lý, "Tiễn La phu nhân đi."

Thư ký không thể làm gì khác hơn là chịu đựng cơn tức giận, dẫn La phu nhân rời đi. Mà Âu Dương Uyển Âm liền dò xét quan sát Bạch Ngôn Sơ, hỏi: "Tiên sinh, xin tháo kính mát xuống được không?"

Bạch Ngôn Sơ lấy tay tháo kính xuống, cười cười: "Ba năm không gặp, Âu Dương cư sĩ."

Sắc mặt Âu Dương Uyển Âm chợt biến, tay run run, hô: "Là cậu? Cậu không phải là...... Đã......" Lời không nói ra, mà là nuốt trở vào.

Sau khi ngồi xuống, bà uống một ngụm trà, để cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại.

Ban đầu, mọi người trong thành phố đều biết tin tổng giám đốc của Hoa An là Bạch Ngôn Sơ chết. Nhưng bây giờ Bạch Ngôn Sơ lại sống sờ sờ đứng trước mặt bà, cho nên bà cảm thấy khiếp sợ cũng là bình thường.

"Cư sĩ, thật xin lỗi! Cho dù bây giờ bà báo cảnh sát tôi cũng muốn tới gặp bà, hỏi bà mấy câu! Mong bà nhất định phải giúp tôi!" Bạch Ngôn Sơ tiến lên một bước, nhỏ giọng vội vàng nói.

Âu Dương Uyển Âm hít một hơi, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, cười: "Làm sao ncậu lại nhận định là tôi sẽ báo cảnh sát? Tôi chỉ giúp cậu coi bói xem tướng, tôi không có hứng thú với chuyện phá án của cảnh sát!"

Bạch Ngôn Sơ không thèm để ý bà nói gì, mà chỉ cười nhạt: "Tôi là người tìm được đường sống trong chỗ chết, cho dù thật sự bị bắt bỏ tù, cũng muốn tìm bà để hỏi cho rõ! Hơn nữa, cho dù tôi sắp chết, tôi cũng muốn hỏi rõ một chuyện!"

Âu Dương Uyển Âm nghe thấy giọng nói kiên die""dan/lqd quyết chắc chắn của anh, đã nói: "Ngồi xuống trước đã! Tôi nhớ ban đầu cậu tới hỏi tôi là về cơn ác mộng, còn để cho tôi tính bát tự của vợ cậu. Như vậy, ba năm trôi qua, cậu sống như thế nào?" Nói xong, bà nhìn người đàn ông trước mặt, trầm ngâm vài giây, sau đó cau mày, "Ba năm qua cậu đã trải qua hết tất cả kiếp nạn! Hơn nữa cậu còn định rời khỏi nơi này, đúng không?"

Sau đó vừa chỉ chỉ trên trán anh, nhẹ giọng nói: "Vẫn còn có vệt mây đen ở giữa mi tâm cậu! Cậu vẫn không bỏ được, có phải đây là mục đích cậu tìm tôi hôm nay không?"

Bạch Ngôn Sơ cũng đi thẳng vào vấn đề: "Trước đây bà nói vào ngày mồng sáu tháng năm năm năm sau, còn hai tháng nữa là tới ngày đó! Tôi chỉ muốn hỏi bà, rốt cuộc có phương pháp hóa giải hoàn toàn hay không? Tôi không muốn uổng công chờ đợi, tôi không muốn mất phu nhân của tôi!"

Âu Dương Uyển Âm cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy là Đường Du Du? Thiên kim của phú hào Hương thành Đường Hạc Lễ?"

Bạch Ngôn Sơ gật đầu một cái, nhịp tim lại đập kịch liệt, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

"Xin giúp tôi, cư sĩ! Tôi cầu xin bà! Cho dù bây giờ tôi có chết, tôi cũng phải biết được làm thế nào để giúp được vợ của tôi! Thậm chí, dù là lấy mạng đổi mạng!"

Vẻ mặt của Ân Dương Uyển Âm trở nên phức tạp dị thường, ngón tay cũng gõ gõ ở trên mặt bàn. Vài giây sau, bà mới nói: "Bạch tiên sinh, tôi có thể nói cho cậu những điều mà tôi biết! Nhưng die""dan/lqd cậu cần phải giữ bí mật, không thể nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả vợ cậu! Nhưng, rốt cuộc có thể tránh khỏi ngày mồng sáu tháng năm năm nay hay không, còn phải xem số mệnh! Tôi cũng không dám bảo đảm cho cậu phương pháp phá giải tốt nhất!"

Bạch Ngôn Sơ nhắm mắt lại, nói: "Mời nói!"

"Trước tiên cậu hãy đồng ý với tôi, ngàn vạn lần phải giữ vững tỉnh táo!" Âu Dương Uyển Âm dùng thao tác thôi miên, trầm giọng nói.

Ước chừng năm phút sau, trong phòng làm việc yên tĩnh truyền ra tiếng kêu gào đã cố gắng kìm nén, khàn khàn tuyệt vọng khóc của người đàn ông......

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio