Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

chương 116: c116: đây là kỷ nhiên của hắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gương mặt này là gương mặt hắn đã nằm mơ không biết bao nhiêu đêm rồi.

Đây là Kỷ Nhiên!

Không có nhầm, chính là Kỷ Nhiên!

Nhiên Nhiên của hắn đã trở lại!

Dạ Lăng Hàn mạnh mẽ kéo Vân Dật ôm vào trong lồng ngực, ôm lấy thứ cứu rỗi cuộc đời hắn.

"Nhiên Nhiên!"

Tại sao đến giờ em mới trở về?

Tại sao em có thể bỏ rơi anh với Tuế Tuế lâu như vậy?

Bốn năm nay em có biết anh đã đau khổ thế nào hay không?

Thân thể ấm áp trong vòng tay hắn, trái tim đang đập mạnh mẽ ấy nói với hắn đây không phải là mơ.

Không phải ảo ảnh trong cơn mơ, hay là bóng dáng mịt mờ trong cơn say nữa.

Nhiên Nhiên của hắn thật sự đã trở lại!

"Nhiên Nhiên!"

Dạ Lăng Hàn nâng mặt Vân Dật lên ngậm lấy cánh môi của cậu.

Cảm xúc quen thuộc truyền khắp đầu lưỡi, đây là hương vị của Kỷ Nhiên, chắc chắn không sai.

Hắn đã hôn đôi môi này rất nhiều lần rồi.

Hắn cho rằng kiếp này của hắn sẽ không được hôn nữa nhưng ông trời ưu ái hắn, người hắn yêu rốt cuộc cũng đã trở lại rồi.

Dạ Lăng Hàn thoả mãn nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm của người kia.

Nhưng hắn vui sướng không được bao lâu đã bị một đấm của Vân Dật phá nát.

Dạ Lăng Hàn lảo đảo ngã xuống đất, ngơ ngẩn nhìn người lạnh lùng trước mắt.

"Dạ tổng, mong anh giữ tự trọng một chút."

Giọng nói của Vân Dật kèm theo ghét bỏ.

Ôm cậu hôn cậu xong gọi tên người khác.

Cái tên này khốn nạn đến cỡ nào chứ!

Một câu ngắn gọn của Vân Dật lại như cái chuỳ mạnh mẽ nện vào trong lòng của Dạ Lăng Hàn, trái tim bị nghiền thành bột phấn, máu chảy không dừng.

Dạ tổng! Em ấy lại gọi mình là Dạ tổng!

Bộ dạng tức giận của Vân Dật giống hệt Kỷ Nhiên, nhưng lúc Kỷ Nhiên giận lên thì chưa bao giờ gọi hắn là Dạ tổng.

Em ấy sẽ gọi thẳng cả họ và tên của hắn, sẽ chửi hắn nhưng sẽ không nói cái xưng hô xa cách này với hắn.

Đây là Kỷ Nhiên thật sao?

"Nhiên Nhiên! Anh......"

Dạ Lăng Hàn bò dậy, chật vật mà nhào đến nắm chặt cánh tay của Vân Dật: "Anh sai rồi! Bốn năm trước anh đã hiểu ra sai lầm của anh rồi, cầu xin em, cầu xin em mau về với anh đi."

Anh thật sự không thể sống những ngày tháng không có em.

Một ngày, không, một giây anh đều không muốn.

Ánh mắt với ngữ khí của Dạ Lăng Hàn hèn mọn đến cực điểm, thể diện hay tôn nghiêm gì đó sớm bị hắn quẳng ra sau gáy rồi.

Hắn chỉ cần Kỷ Nhiên trở về bên hắn.

"Buông ra!" Đôi mắt của Vân Dật đỏ ngầu, trong mắt tràn đầy lửa giận: "Tôi nói anh buông ra cơ mà!"

Dạ Lăng Hàn không những không buông, ngược lại bám lấy cánh tay cậu chặt hơn.

Hắn sợ chỉ cần hắn nới lỏng tay một cái, Kỷ Nhiên lại biến mất không thấy bóng dáng.

*Bốp*

Vân Dật đấm vào mặt hắn, lần nữa đấm ngã Dạ Lăng Hàn.

Cậu xoay người kéo cửa phòng, tay vừa chạm vào then cửa eo đã bị ôm chầm lấy.

Hơi thở trên người Vân Dật vì tức giận mà tản mát ra, mùi tin tức tố ấy Dạ Lăng Hàn đã quá quen thuộc.

Một người có thay đổi như nào đi chăng nữa, mùi hương trên người cũng sẽ không đổi.

Đây là Kỷ Nhiên!

Nhưng Kỷ Nhiên lại giả vờ không quen hắn, em ấy rõ ràng vẫn còn rất hận hắn.

"Đừng đi! Anh xin em đừng đi."

"Nhiên Nhiên, anh sai rồi!"

"Mong em hãy tha thứ cho anh."

"Cầu xin em! Tha thứ cho anh."

Dạ Lăng Hàn vùi mặt vào hõm cổ của Vân Dật, khóc giống như đứa trẻ bị mất thứ đồ trân quý nhất trên đời.

Cảm thấy có chất lỏng chảy xuống cổ, tay nắm then cửa của Kỷ Nhiên đột nhiên siết chặt.

Những giọt nước mắt đó làm ướt một mảng da của cậu, một đường chảy thẳng vào trong lòng.

Trái tim đột nhiên co rút lại, cảm giác đau đớn khó miêu tả dần tràn đầy trong lòng cậu.

Vân Dật giật mình, không biết Dạ Lăng Hàn xoay người cậu lại từ bao giờ, lại một lần nữa hôn lên môi cậu.

Chờ đến khi phản ứng lại, cả người đã bị Dạ Lăng Hàn đè sát lên cánh cửa mà hôn dồn dập rồi.

Hơi thở Alpha trên người nam nhân rất mãnh liệt, giống như tấm lưới kéo cậu vào trong.

"Ưm ——"

Vân Dật giãy giụa, cậu thấy rất bất an.

Nụ hôn này giống như một bàn tay bám chặt lấy cậu kéo vào trong lốc xoáy.

Dạ Lăng Hàn như nổi cơn điên mà hôn cậu, nụ hôn đơn giản mà thô bạo, mục đích duy nhất là tuyên bố chủ quyền.

Đây là Nhiên Nhiên của hắn, là người hắn yêu nhất.

"Hỗn đản!"

Vân Dật há miệng cắn mạnh vào môi của Dạ Lăng Hàn.

Rất nhanh chóng, răng môi của cả hai đã tràn ngập mùi máu tươi.

Dạ Lăng Hàn nhíu mày, nhưng vẫn không buông cậu ra.

Hai người giống như hai con thú, ở trong phòng tối giao hợp cắn xé lẫn nhau.

Không biết hôn bao lâu, hai người mệt mỏi nằm xuống đất trong phòng nghỉ.

Vân Dật thở đứt quãng, trong đầu tràn ngập ý niệm chính là giết chết tên khốn này.

Dạ Lăng Hàn xoay người nhìn cậu, trong bóng tối, đôi mắt ấy sáng như sao trời.

Hắn duỗi tay ra nắm lấy tay Vân Dật, nắm đến chặt chẽ.

Từ giờ trở đi, hắn sẽ không bao giờ buông đôi tay này ra nữa.

Vân Dật bực mình hất tay hắn ra, bò dậy.

Cậu trừng lớn mắt, lạnh lùng mà nhìn tên đàn ông nằm trên mặt đất.

Dạ Lăng Hàn chậm rãi đứng lên, cũng nhìn lại cậu.

Bốn mắt đối nhau.

Người từ bỏ đầu tiên là Vân Dật, không biết vì sao cậu không dám đối diện với Dạ Lăng Hàn.

Đối diện với đôi mắt ấy cậu chỉ muốn trốn chạy.

Vân Dật kéo cửa chạy nhanh ra ngoài.

Dạ Lăng Hàn duỗi tay muốn giữ lấy cậu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Nụ hôn vừa nãy khiến hắn cảm thấy Vân Dật rất khác với Kỷ Nhiên, giống như hai người khác nhau vậy.

Nhưng tin tức tố không thể nói dối.

Đây thật sự là Kỷ Nhiên của hắn.

Bốn năm qua rốt cuộc Kỷ Nhiên đã xảy ra chuyện gì? Vì sao em ấy lại trở thành Vân Dật.

Vân Dật chạy nhanh, cách xa khỏi căn phòng đó.

Trở lại căn lều chỗ nông trại cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

Tả Hựu Trạch với Tuế Tuế vẫn ở đó chờ cậu.

Nhìn thấy Vân Dật cả người chật vật, khẩu trang cũng không đeo, bên môi còn dính vết máu khiến Tả Hựu Trạch kinh hãi.

Hắn lập tức đi qua, chắn trước người Vân Dật không cho camera quay đến.

"Anh, anh sao thế? Miệng của anh làm sao vậy? Khẩu trang của anh đâu?"

Vân Dật duỗi tay sờ, đầu ngón tay dính vết máu.

Đây không phải máu của cậu, là của Dạ Lăng Hàn.

Bị cưỡng hôn, Vân Dật nào có mặt mũi nói ra, cậu nhàn nhạt nói: "Không cẩn thận bị ngã."

"Vậy khẩu trang đâu?" Tả Hựu Trạch hỏi.

Vân Dật thò vào túi lấy ra một cái khẩu trang, cuống quít đeo lên.

Cũng may lúc nào cậu cũng đem theo nhiều khẩu trang.

Tả Hựu Trạch chỉnh lại quần áo giúp cậu, phủi bụi trên người, thuận tay sửa lại tóc của cậu.

Vân Dật như thể bị doạ nên vội né đi.

Sau khi ý thức được người trước mặt là Tả Hựu Trạch, cảm xúc mới dần ổn định.

Tả Hựu Trạch nhạy bén nhận ra Vân Dật rất lạ, nhưng phía sau có camera, hắn không thể hỏi được.

Chờ Vân Dật chỉnh lại quần áo xong mới tránh ra.

Tuy rằng Tả Hựu Trạch chắn rất nhanh, nhưng mặt của Vân Dật vẫn bị camera chộp được.

Lộ mặt chỉ vài giây, lượt view trong phòng phát sóng lập tức tăng lên chóng mặt.

【 a a a a! Tôi nhìn thấy mặt của anh trai nhỏ rồi! Mẹ ơi, con biết yêu rồi. 】

【 Đù má đây là nhan sắc thần tiên gì vậy? Vừa nãy tôi đang làm cái gì chứ? Vì sao lại không chụp hình lại? 】

【 Tôi cũng bị ngơ ra luôn, cảm giác như bỏ lỡ một trăm triệu. 】

【 Chụp hình Cao Thanh, bán ngay tại chỗ. 】

【 Lầu trên, để lại phương thức liên lạc.】

【 Mặt của anh trai nhỏ ở đâu? Tôi tới chậm nên không thấy được! ( ủy khuất) 】

【 Rõ ràng có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, vì sao lại đi làm người đại diện chứ? Anh trai nhỏ, anh dứt khoát vào nghề này luôn đi.】

【 Vừa rồi hình như tôi thấy miệng của anh trai nhỏ có dính vết máu, sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì? 】

【 Khóe miệng của anh trai nhỏ hình như sưng lên! Nhìn thế nào cũng giống...... Thật xin lỗi, những suy nghĩ nóng bỏng kia tôi không thể áp xuống được 】. Thách‎ 𝘁hánh‎ 𝘁ìm‎ được‎ ﹍‎ T𝗿𝑈mT𝗿u𝘆en.ⅴn‎ ‎ ﹍

【 Thật sự rất giống bị cưỡng hôn nha! Tôi muốn bổ não ra nghìn chữ. 】

【 Ai dám cưỡng hôn anh trai nhỏ, tôi lấy AK47 pằng chíu chết hắn. 】

【 Không nghe thấy sao? Anh trai nhỏ bị ngã! 】

【 Đau lòng ca ca! Anh trai nhỏ có đau không? Em thổi phù phù cho anh. 】

【 Cậu thổi phù phù, anh trai nhỏ tình nguyện chết tại chỗ.】

【 Là xúc động mà chết sao? Nỡm... 】

【 Vừa rồi thấy Trạch Trạch chắn trước mặt anh trai nhỏ, tấm lưng kia đúng là Alpha xịn nha. 】

【 Trạch Trạch ôn nhu quá đi! 】

【 Tôi thấy trong mắt Trạch Trạch tràn ngập cưng chiều luôn á! Alpha làm tôi không khép nổi chân. 】

【 Tôi muốn chèo CP Vân Trạch. 】

【 Lăng Vân CP lớn mạnh, Lăng Vân CP vĩnh viễn không chìm 】

【 Vân Trạch CP vĩnh viễn bất diệt! 】

【 Lăng Vân CP thống nhất giang hồ. 】

【 Vân Trạch CP ngàn năm không đổ. 】

......

Vân Dật đương nhiên không biết phòng phát sóng trực tiếp nổ thành cái gì, nhưng Dạ Lăng Hàn rất rõ.

Hắn cầm di động nhìn chằm chằm đống bình luận.

CP Vân Trạch?

Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn trùng xuống, đáy mắt loé lên nguy hiểm.

Ngón tay chạm vào đôi môi bị cắn rách, Dạ Lăng Hàn nở nụ cười.

Mặc kệ Kỷ Nhiên vì sao lại biến thành Vân Dật, người của hắn, ai cũng đừng nghĩ tới.

Đạo diễn chạy đến hỏi thăm Vân Dật, Hạ Ngưng với Tiết Y Phỉ cũng chạy đến hỏi cậu ngã có bị thương nặng không?

Vân Dật lắc đầu nói không sao, trấn an đạo diễn với hai cô gái vài câu sau đó lại tiếp tục công việc.

Thời gian kết thúc nhiệm vụ còn chưa đầy một tiếng nữa.

Tả Hựu Trạch không làm việc đàng hoàng, cái gì cũng chưa tìm thấy, nhưng quả thánh nữ ăn đến gần hai cân, dưa chuột gặm ba quả, lại thêm một đống dâu tây.

Đạo diễn giữ chặt cánh tay hắn: "Cậu đừng ăn nữa có được không?"

"Đạo diễn, ngài đừng keo kiệt mà. Chỉ mấy quả dâu tây thôi mà đạo diễn?"

Tả Hựu Trạch nhịn lắm mới không đi chiếm nốt chỗ dâu tây ấy.

Đạo diễn chỉ chỉ đồng hồ: "Quan trọng là nhiệm vụ kìa! Cậu không muốn thắng sao?"

Lúc này Tả Hựu Trạch mới lấy lại tinh thần, bế bé con mũm mĩm xinh xẻo kia lên chạy đến vườn rau khác.

Vân Dật nhìn nhìn rổ tre, bọn họ chỉ còn thiếu bốn loại rau củ nữa thôi.

Tuế Tuế khẩn trương mà nhìn Vân Dật: "Chú ơi, chú ngã có đau không?"

"Không đau." Vân Dật xoa đầu nhỏ của Tuế Tuế, trong lòng mềm nhũn.

Bé con ngoan như thế này, sao lại có bố hỗn đản thế chứ?

"Không đau là tốt rồi ạ!" Tuế Tuế giữ chặt tay Vân Dật: "Chú ơi, con đỡ chú! Như vậy sẽ không bị ngã nữa."

Mũi của Vân Dật ê ẩm, đáy lòng thấy hơi chua xót.

Haizz! Tại sao đứa nhỏ này lại không phải con của cậu chứ.

Hai người đi đến một vườn khác, đi được nửa đường, nhân viên quay camera phía sau bị thay đổi.

Vân Dật chỉ lo tìm rau dưa nên không chú ý, nhưng Tuế Tuế lại nhận ra.

Bé tò mò quay đầu lại nhìn, nhìn thấy người đàn ông mặc một bộ quần áo màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai bỗng ngạc nhiên mà mở lớn mắt.

"Là......"

Là bố.

Sao bố lại đến đây?

Tuế Tuế còn chưa nói hết chữ "bố", Dạ Lăng Hàn đã dựng thẳng ngón tay đặt lên môi, ra hiệu cho bé.

Tuế Tuế lập tức che miệng nhỏ, khoé mắt cong lên cười với Dạ Lăng Hàn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio