Trăng sáng sao thưa, gió đêm nhè nhẹ thổi.
Tiếng ve dễ nghe, bất tri bất giác, chung quanh đều an tĩnh, ánh mắt Mục Vân Sinh vẫn luôn dừng ở trên mặt Lý Hoan Tình, nhìn đến Lý Hoan Tình có chút khẩn trương, "A Sinh? Trên mặt em có cái gì sao?"
"Hoan Tình, thật ra..." Năm đó cô đợi hắn cả một đêm, hắn biết, chỉ là, khi hắn tới, chỉ kịp nhìn chiếc xe của cô rời khỏi tầm mắt hắn.
Thế giới của hắn, không thích hợp với Lý Hoan Tình.
Năm đó, Vương Bài và hắc bang HongKong có một đợt mua bán súng ống đạn dược, hắn tự mình ra mặt, đối phương lại xảo trá, tuy rằng hắn trốn thoát khỏi vây khốn, nhưng lại bị thương, Lý Hoan Tình gửi tin nhắn cho hắn, bị Marian dấu đi, hắn vô tình biết được, lúc ấy kinh giận đan xen, không kịp xử lý vết thương, lập tức tới bắc viên, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng Lý Hoan Tình rời đi, khi đó, đã là hừng đông.
Hắn thật sự rất muốn đuổi theo, chỉ tiếc, mất máu quá nhiều, hắn không có cách nào.
Sau đó, vương bài đại chấn đãng, An Tiêu Dao mất tích, Lục Trăn bị thương, hắn bất chấp tư tình nhi nữ, suốt đêm trở về New York.
Từ đó về sau, hắn cũng không về thành phố S nữa.
Tiêu Dao nói, người phụ nữ của hắn, nên ở thành thị hoà bình, nói một hồi yêu đương lãng mạn, gả cho một người cô yêu, yên yên bình bình sống cả đời, nếu là theo hắn, tinh phong huyết vũ, Vương Bài căn cơ vừa mới ổn định, thù địch người, nếu là gây họa cho Lý Hoan Tình, hắn sẽ hối hận không kịp, càng miễn bàn mấy năm trước. Hắn nghĩ thầm, An Tiêu Dao nói cũng có đạo lý, Lý Hoan Tình và hắn không phải người cùng thế giới, đích xác không nên lên lụy đến cô, viên đạn không có mắt, hắn chậm rãi, buông tha chính mình.
Hơn nữa, năm đó hắn mới mười chín tuổi, tuổi còn trẻ, một khang nhiệt huyết, quyền lực đối với hắn dụ hoặc, so với nhi nữ tình trường còn hấp dẫn hơn nhiều.
Bây giờ hắn hồi tưởng lại, nếu không phải Marian giấu tờ giấy, có lẽ, năm đó hắn đã xúc động, tới nơi hẹn ước, nhưng sau này sẽ ra sao? Hai người ở hai nơi xa yêu nhau, Lý Hoan Tình có thể chấp nhận không?
Trong cuộc đời hắn, khó có được một lần xúc động như vậy, lại vẫn như cũ bỏ lỡ.
Hắn bỏ qua một lần kia, trở thành chú định.
"Không có gì."
Hắn cuối cùng cũng không nói gì, quyết định năm đó là của hắn, hiện giờ kết quả, hắn cần phải tiếp nhận.
"A Sinh, anh chừng nào thì rời đi?"
"Ba ngày sau." Mục Vân Sinh nói.
Lý Hoan Tình có chút tiếc nuối, "Lúc em kết hôn, anh có trở về không?"
Mục Vân Sinh trầm mặc, hắn biết, Tần Mục cầu hôn, Lý Hoan Tình cũng đồng ý rồi, hắn nhìn nhẫn trên tay Lý Hoan Tình, cô một chút cũng không giấu diếm, có lẽ, cô không hề thích Mục Vân Sinh hắn.
Chỉ là, coi hắn như một người bạn mà thôi..
"Có."
"Thật sự là quá tốt." Lý Hoan Tình tươi cười nhìn Mục Vân Sinh, hơi tàn nhẫn, hắn nghiêng đầu đi, nhìn về phía xa, hắn còn không có xác định được, rốt cuộc hắn muốn làm gì, hai mươi mấy năm ngắn ngủi, hắn làm việc luôn luôn quyết đoán, lúc này đây lại do dự.
Tư liệu về Tần Mục đã ở trong máy tính hắn, hắn lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Đã khuya rồi, trở về đi." Mục Vân Sinh nói.
Lý Hoan Tình gật gật đầu, vẫn như trước là Mục Vân Sinh đưa Lý Hoan Tình về nhà, cũng hẹn thời gian ngày hôm sau, Cố Bình An ở nhà Lý Hoan Tình chơi đùa, cô là khách quen của Lý gia, cho nên trực tiếp ở trong phòng Lý Hoan Tình chờ, người của Lý gia đều không quản cô.
Lý Hoan Tình mới vừa trở lại phòng đã thấy Cố Bình An nằm ở trên giường, chơi đùa với mèo Ba Tư.
"Ây, mau nói thật đi, cậu và Mục Vân Sinh có quan hệ gì a?"
"Cậu nghĩ quá nhiều rồi." Lý Hoan Tình cười, "Mình mới vừa mời anh ấy tới tham gia hôn lễ của mình."
"Quan hệ nam nữ thuần khiết?"
"Rất thuần khiết."
"Mình còn lâu mới tin."