An Tiêu Dao lấy bút ra, cúi đầu viết một chuỗi dãy số cho Cố Bình An, "Đây là số điện thoại của tôi, mở máy suốt tiếng, nếu em có chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi."
Cố Bình An cầm lấy nhìn, trong lòng yên lặng và thầm cảm thán một câu, người đàn ông này thoạt nhìn rất có địa vị, tại sao không đưa cho cô một tấm danh thiếp, mà số điện thoại này là gì?
.
Số điện thoại này là gì? Một con số kỳ lạ như vậy, hắn đã hỏi viễn thông ở nước ta chưa?
Tại sao số điện thoại chỉ có tám chữ số?
"Đây có phải là số điện thoại không?"
"Em có thể gọi thử một lần."
Cố Bình An không tin điều đó, cô rút điện thoại ra rồi bấm dãy số và gọi, điện thoại đối diện rung lên, Cố Bình An cảm thấy thật thần kỳ, cô không thể tin được mà nhìn hắn, "Ôi, thật sự có nè, thật kỳ lạ, số điện thoại này rất dễ nhớ, thật tuyệt vời, số điện thoại này giá bao nhiêu vậy?"
An Tiêu Dao mỉm cười, "Nó rất có giá trị."
"Tôi biết."
"Nhớ kỹ, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ mà em không giải quyết được, hãy tìm tôi."
"Bất cứ chuyện gì ư?"
"Phải, bất cứ chuyện gì."
"Được." Cố Bình An mỉm cười. "Hình như tôi giống như Quách Tương, bắt được ba cây kim bạc và nhận được lời hứa của Dương Quá."
"Quách Tương là ai? Ai là Dương Quá"
"Ồ..." Cố Bình An dừng lại một chút rồi nói, "Đó là một người phụ nữ và một người đàn ông."
An Tiêu Dao, "........"
Cố Bình An biết rằng cô sẽ không gọi giúp đỡ vì bọn họ cùng lắm cũng chỉ là người lạ, nếu không có gì, ai sẽ nhờ người lạ giúp đỡ chứ, cô sẽ không bao giờ làm điều đó, vì vậy lòng tốt của người khác thì chỉ có thể ghi nhận trong lòng.
Cô không ngờ rằng nhờ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này mà người đàn đứng đối diện cô lại là chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời cô.
Điện thoại của An Tiêu Dao reo lên, giọng nói của Lục Trăn tràn ngập niềm vui, "Này, tôi đã thấy cậu, cậu đang tán gái à?"
An Tiêu Dao liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy Lục Trăn, "Cậu đang ở đâu?"
"Cậu nhìn hướng sông đối diện đi."
An Tiêu Dao nhìn hướng sông đối diện, hóa ra Lục Trăn đang ôm một người phụ nữ nóng bỏng và mỉm cười chào hắn, nụ cười trên khuôn mặt sáng lạn như ánh mặt trời, từ xa có thể nhìn thấy biểu cảm đùa cợt của hắn ta.
Lục Trăn là một cỗ máy hormone di động, bất kể anh ta đi đến nơi nào cũng sẽ có những cuộc gặp gỡ tình yêu, không có một cuộc gặp gỡ tình yêu thì cũng là một mẩu chuyện tình yêu đẹp, hắn gọi đây là sự quyến rũ của một người đàn ông.
Sau đó, mỗi khi Long Tứ cười nhạo hắn ta, Lục Trăn luôn nói một cách thâm thúy rằng nhóm trai tân già sẽ không hiểu được mùi vị của một con ma và lãng mạn dưới bông hoa mẫu đơn, câu này đã xúc phạm hầu hết các nhà lãnh đạo chủ chốt.
"Khó có một cô gái xinh đẹp nào được người anh em Tiêu Dao coi trọng, thành phố S thực sự là nơi địa linh nhân kiệt mà, Vân Sinh coi trọng một Lý Hoan Tình, cậu lại coi trọng một cô, tôi cũng coi trọng một cô, tất cả đóng gói và lừa đi New York đi nhỉ?" Lục Trăn chân thành kiến nghị.
"Lại nói với vẩn."
"Tôi chỉ đang nói chuyện phiếm thôi."
An Tiêu Dao dứt khoát cúp điện thoại, Cố Bình An cũng nhìn thấy người đàn ông ở phía bên kia, Lục Trăn là một người đàn ông đẹp tuyệt vời, làm cho người liếc nhìn kinh diễm, tỷ lệ quay đầu nhìn lại %, có thể có lần lượt các thiếu nữ xinh đẹp yêu thương nhung nhớ, gương mặt đó chiếm phần lớn lợi thế.
"Bạn của anh à?"
"Đừng để ý đến hắn ta."
"Đẹp quá."
An Tiêu Dao cười, "Hắn ta nghe thấy thì cái đuôi sẽ nhếch lên đó."
"Không lẽ là phải tức giận sao? Tôi cảm thấy anh ấy rất đẹp trai."
"Đối với hắn thì đẹp trai chính là lời khen tuyệt vời nhất, hắn còn cảm thấy từ đẹp trai không đủ để mô tả khuôn mặt của mình nữa kìa."